Mấy chục năm qua, có những chính trị gia xa-lông ở hải ngoại kêu gọi dân chúng trong nước xuống đường biểu tình chống Đảng và Nhà nước cộng sản. Nhưng chẳng thấy ai hưởng ứng. Vì sao là chuyện dễ hiểu. Hệ thống công an dày đặc mà công an khu vực và hộ khẩu là hai mạng lưới trói buộc con người tự do và bao tử họ. Mặt khác, chán chường với đảng ác ôn, độc tài, chuyên lừa bịp dân từ sáu mươi sáu năm qua, người dân không thể tin càn vào lời kêu gọi của những chính trị gia xa lông hữu danh vô thực.
Thế nhưng có những cuộc xuống đường thực sự xẩy ra mấy chục năm qua do phản ứng chống bất công của người dân trong nước :
– Cuối thập niên 80, hàng trăm Dân oan kéo nhau từ đồng bằng sông Cửu Long về Saigon, rồi ra Hà Nội, biểu tình chống cán bộ cộng sản cướp bóc tài sản, đất đai của dân. Những người dân mà đa số trước kia từng nuôi dưỡng cán bộ Việt Cộng nằm vùng. Thật trớ trêu.
– Tháng 5 năm 1993, bốn mươi nghìn Phật tử Huế xuống đường đòi hỏi nhân quyền và tự do tôn giáo ;
– Năm 1997, cán bộ đảng và nông dân 128 xã ở Thái Bình, chiếc nôi của cách mạng vô sản, nổi lên đập phá tượng ông Hồ và các trụ sở Ùy ban Nhân dân, chống sự lạm quyền, tham ô, _phi dân chủ của cường hào ác bá đỏ ;
– Mấy năm vừa qua, hàng nghìn lượt người Công giáo biểu tình ở Hà Nội, Thái Hà, v.v… đòi lại đất đai bị Cộng sản chiếm đoạt.
Đương nhiên bốn sự kiện vừa kể không là sự hưởng ứng gọi kêu vô vọng của giới chính trị gia xa lông hải ngoại.
Nay đến lượt học sinh, sinh viên, nhân sĩ, trí thức lần đầu tiên trong tám tuần lễ qua xuống đường biểu tình vì yêu nước thương nòi, chứ không vì yêu Xã hội chủ nghĩa. Rõ ràng là nhà nước xã hội chủ nghĩa đã bội phản dân tộc, nhượng đất, nhượng biển cho Trung Cộng. Đến khi tàu hải giám Trung cộng xâm nhập lãnh hải Việt Nam tấn công tàu Việt Nam, và những lần tấn công bắn giết ngư dân Việt, nhà nước Xã hội chủ nghĩa chẳng phản đối mạnh mẽ như một nhà nước có chủ quyền. Kiểu cách gọi là “phản đối” của tư duy cộng sản Hà Nội là cử Hồ Xuân Sơn sang Bắc Kinh “thương thảo”. Sơn là người trước đây dự phần trong việc dâng hiến thác Bản Giốc, bãi Tục Lãm, Ải Nam quan, v.v… cho Trung Cộng.
Cho nên phải xuống đường phản đối hai mặt, mặt ngoại Bắc kinh xâm lăng, và mặt nội lãnh đạo Hà Nội ươn hèn bán nước.
Lần đầu tiên giới trẻ xuất hiện trên đường phố với sự hỗ trợ của nhân sĩ, trí thức vốn là đảng viên theo đảng mấy chục năm qua. Chuyện mới thấy, nhưng cũng là chuyện cũ tuyệt vời. Cũ vì dòng máu Cha ông chống Tống, bình Nguyên, kháng Minh, trừ Thanh đang chảy lại trong huyết quản người dân, vốn bị độc tố xích đảng hoành hành hơn nửa thế kỷ qua.
Người ta không ngớt gào kêu một hội nghị Diên Hồng cho thế kỷ XX rồi thế kỷ XXI. Những gào kêu vô vọng vì chẳng ai để ý thời nay không còn là thời Trần, chẳng ai muốn tái dựng thời Trần huy hoàng vào thế kỷ XXI.
Bỗng chốc Giới Trẻ Việt Nam cùng đoàn lớp nhân sĩ, trí thức, vô hình trung, đang mở ra một Diên Hồng mới của thế kỷ XXI : DIÊN HỒNG TRÊN ĐƯỜNG PHỐ.
Nói là Diên Hồng vì lòng yêu nước thương nòi bộc lộ tới đỉnh cao nơi tâm thức chống ngoại xâm :
Sáu mươi sáu năm qua chưa một lần nước Việt của triều Hồ thấy một cô gái mặc áo dài trắng bước xuống đường biểu tình với dòng chữ “Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam”, với người phụ nữ lưng trần xâm trên da bốn chữ “Thù nhà – Nợ nước” ;
Sáu mươi sáu năm qua chưa một lần nước Việt của triều Hồ nghe tiếng hô “Đả đảo Trung quốc xâm lược !” ;
Sáu mươi sáu năm qua chưa một lần nước Việt của triều Hồ thấy được tấm biểu ngữ “Đời đời tưởng nhớ những liệt sĩ Việt Nam : 74 binh sĩ hy sinh tại Hoàng Sa năm 1974 và 64 binh sĩ hy sinh tại Trường Sa năm 1988”.
Những tấm giấy đưa cao như cánh bướm, ghi tên từng người, từng người… Ngụy Văn Thà rồi tên 74 binh sĩ Việt Nam Cộng hòa hy sinh ngày 19-1-1974 tại Hoàng Sa, và tên 64 binh sĩ miền Bắc hy sinh tại Trường Sa năm 1988.
Trong Tuyên cáo Giải trừ Quốc nạn và Pháp nạn của Đức cố Tăng thống Thích Huyền Quang viết ngày 20.11.1993 có đoạn yêu cầu Đảng và nhà nước Cộng sản “Sám hối với người chết trong tinh thần nguyện hứa lo cho người sống được sống người”, tức Linh quyền cho người chết và Nhân quyền cho người sống. Người chết mà Đức cố Tăng thống nhắc tới là binh sĩ cả hai miền Nam Bắc.
Đảng và nhà nước cộng sản chẳng bao giờ thực hiện lời kêu gọi ấy, thì nay, Giới Trẻ Việt Nam đang thực hiện trong các cuộc biểu tình tám tuần lễ qua.
Những ai còn ưu tư cho nòi giống, không gì cấp thiết và cụ thể hơn là tiếp tay với Giới Trẻ yêu nước thương nòi trong nước : XUỐNG ĐƯỜNG như sự thể hiện DIÊN HỒNG TRÊN ĐƯỜNG PHỒ.
29.7.2011