Thưa ông Chủ tịch,
Tôi ký tên dưới đây là tu sỹ Thích Thanh Huyền, thế danh : Lê Quang Thiện, hiện trú tại Tu viện Quảng Hương Già Lam, số 498/11 Lê Quang Ðịnh, phường1 quận Gò vấp, TP Hồ Chí Minh. Tôi viết thư này kính gửi đến ông để trình bày một số sự việc và yêu cầu chính quyền làm sáng tõ sự việc ấy mà nó có liên quan đến bản thân tôi :
Nguyên tôi có người chị ruột đã từ trần tối hôm qua tại huyện Ðịnh quán, tỉnh Ðồng nai. Ðược tin chị tôi mất, tôi quá đỗi đau xót, ngậm ngùi trước tình cảnh anh chị em côi cút vì cha mẹ đã qua đời! Tôi quyết định thân hành đến huyện Ðịnh quán để cùng các cháu sắp đặt tang lễ giùm cho chúng và thắp nhang kính viếng hương hồn chị tôi.
Vào lúc 10giờ20 sáng nay (ngày 26/2/2005), khi chúng tôi chuẩn bị lên đường thì, ông Lực công an phụ trách về tôn giáo quận Gò vấp đến chùa gặp Thượng tọa Trú trì, báo cho Thượng tọa biết là tôi (tức tu sỹ Thích Thanh Huyền) không được đi đâu hết vì không được phép của chính quyền. Thượng tọa trú trì nói với họ là Thượng tọa làm đơn bảo lãnh và Thượng tọa sẽ chịu trách nhiệm về việc đi lại của tôi, nhưng ông công an Lực nhất quyết không chịu. Cũng trong lúc đó, trong sân chùa Già Lam từ cổng tam quan trở vào, một tốp khoảng 9,10 anh công an mặc thường phục đứng chặn ở cổng và phân bố rãi rác trong sân, đồng thời họ kêu anh tài xế xe chở quý thầy tới họ để nói gì đó mà chúng tôi không được rõ. Thấy thì giờ quá cấp bách (lúc đó hơn 11 giờ rồi), sợ trễ giờ nhập liệm, Thượng tọa Trú trì và các huynh đệ khuyên tôi : Thôi thầy ở nhà đi, có huynh đệ đến lo liệu giúp thầy rồi, cứ yên tâm. Nghe lời quý thầy, tôi đành phải xuống xe mà lòng đau như cắt vì không gặp được chị tôi lần cuối khi người vĩnh viễn ra đi.
Thưa ông Chủ tịch,
Sở dĩ tôi phải trình bày dài dòng như trên vì :
1. Nhận định rằng : Ở đời cái quý nhất là tình người, hơn nữa gia đình là đơn vị căn bản và tiên quyết trong yếu tố cấu thành xã hội, Quốc gia và Dân tộc. Việc người thân từ giã cõi đời chẳng khác gì như mình mất đi một phần của cơ thể. Trước tình cảnh này ai là kẻ không bàng hoàng đau xót hoặc thờ ơ vô trách nhiệm, không có tình người ? Tại sao chính quyền cố tình ngăn cản, không cho tôi thực hiện cái nghĩa vụ thiêng liêng “tình người” đó đối với người thân yêu ruột thịt của tôi ?
2. Nhận định rằng : là một tu sỹ Phật giáo, trong tay chúng tôi không có một chút phương tiện tối thiểu có thể làm hại kẻ khác mà chỉ có lòng thương, tôn trọng sự sống và sống đúng đắn, sáng suốt theo lời dạy của đức Phật. Bản thân tôi, từ ngày xuất gia đầu Phật đến nay, đã hơn 50 năm sống trong sự thanh tu, chúng tôi chưa từng làm tổn hại bất cứ một ai. Thế thì tại sao chính quyền luôn luôn tìm cách trù dập, tước đoạt quyền công dân của chúng tôi bằng những thủ đoạn theo dõi, khống chế và khủng bố chúng tôi như hăm đuổi không cho cư trú, bao vây canh gác chúng tôi bằng lực lượng Công an cả ngày lẫn đêm, biến chùa Già Lam thành một trại tù trá hình để giam giữ chúng tôi ?
3. Tôi sẵn sàng chấp nhận sự xử lý nghiêm khắc của pháp luật nhưng phải có căn cứ để xét xử và xét xử công khai.
4. Luật pháp quy định : Cán bộ nhà nước chỉ được phép làm những gì Luật pháp ra lệnh. Công dân có quyền làm bất cứ điều gì mà Luật pháp không cấm. Ðề nghị giải thích rõ những điều gì tôi đã làm mà các vị cho là vi phạm.
Trân trọng kính chào ông.
Nay kính
(ký tên)
Tu sỹ THÍCH THANH HUYỀN
Bản sao kính gửi :
– Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao (Để có trách nhiệm giám sát Pháp luật)
– Các Cơ Quan Truyền Thông (Để rộng đường dư luận)