Home / Tài liệu / Ðơn Trình và Kiến Nghị – Thích Hải Tạng

Ðơn Trình và Kiến Nghị – Thích Hải Tạng

Download PDF
CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Ðộc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc

ÐƠN TRÌNH và KIẾN NGHỊ

Kính đệ :

– Ngài PHAN VĂN KHẢI,
Thủ tướng Chính phủ Nước CHXHCNVN

Ðồng kính gởi :

– Ông LÊ HỒNG ANH
Bộ Trưởng Bộ Công an

Kính thưa quý Ngài,

Tôi ký tên dưới đây : THÍCH HẢI TẠNG, tục danh NGUYỄN ÐÌNH HOA
Hiện Trú trì chùa Long An, xã Triệu thượng, huyện Triệu phong,tỉnh Quảng trị.
Nay viết đơn nầy để kính trình và kiến nghị lên Thủ tướng sự việc như sau :

I – TRÌNH BÀY

Vào ngày 19/6/2005, tôi có ý định tháp tùng với chư Tôn đức Hòa thượng, Thượng tọa ở Huế vào Nha Trang để dự tang lễ Cố Hòa Thượng THÍCH ÐỔNG MINH, một bậc danh tăng mà chúng tôi đã từng kính ngưỡng. Nhưng trước khi đi, tôi có nhận được điện thoại của CA tỉnh Quảng Trị khuyên tôi không nên đi, vì tình hình trong đó không ổn. Tôi trả lời : “Theo tôi thì không có gì không ổn đâu, các anh cứ để cho tôi đi, nếu vào đó mà tôi có làm điều gì sai trái, thì tôi xin chịu trách nhiệm ; chứ tôi không thể không đi được.Trong trường hợp bắt buộc phải không được đi, thì tôi sẽ viết thư gởi cho Ban Tổ chức Tang lễ, Môn đồ và Pháp quyến của cố Hòa thượng, để phân ưu và nói rõ lý do vì sao tôi không đi dự Tang lễ được, như vậy thì sẽ không hay. Nhờ các anh phản ảnh nguyện vọng của tôi với cấp trên để cho tôi đi. Sau đó tôi điện hỏi lại, thì được CA Quảng trị đồng ý để tôi đi, tôi rất cảm ơn.

Chúng tôi vào đến Nha Trang lúc 8h 30 ngày 20/6/2005 và ở lại dự tang lễ cho đến 8h ngày 21/6/2005 thì trở về lại Huế. Trên đường về, đến Bình Ðịnh, chúng tôi bàn với nhau là ghé vào Tu viện Nguyên Thiều để hầu thăm Ðức Tăng Thống THÍCH HUYỀN QUANG, đồng thời xin cơm ăn trưa rồi đi tiếp.

Bấy giờ là 13h ngày 21/6/05, chúng tôi dừng xe ngoài Quốc lộ, bên một quán cơm để lái xe ăn cơm và nghỉ lại ở đó, còn chúng tôi thuê xe thồ đi vào Tu viện (cách Quốc lộ chừng 500m). Nhưng vừa mới đi được một đoạn thì chúng tôi bị một số thanh niên mặc thường phục, ra chận đường không cho đi, mà không nói họ là ai ? Lý do vì sao mà chận ? Hai bên cải vả, xô đẩy một lúc thì chúng tôi bỏ xe đi bộ. Khi đó thì một người thanh niên cùng với một Cảnh sát giao thông nhưng không mang bản tên trước ngực, dùng một chiếc ô-tô chạy ra Quốc lộ, gọi anh lái xe chở chúng tôi đến thu bằng lái và giấy tờ xe mà không lập biên bản, không giải thích lý do, chỉ ra lệnh : “mi vào chở hết mấy ông Thầy nớ ra đây thì tao sẽ trả giấy tờ”. Anh lái xe chạy vào kêu cứu với chúng tôi : “Xin quý Thầy thương con mà lên xe để con chở ra, không thì con chết, vì họ lấy hết giấy tờ xe của con rồi”. Cảm thương cho hoàn cảnh của anh lái xe, chúng tôi cùng lên xe quay trở ra mà không vào Tu viện được nữa. Nhưng khi chúng tôi ra đến Quốc lộ, thì xe ô-tô của ông Cảnh sát giao thông mà chúng tôi khả nghi kia, cùng với những thanh niên khi hồi, ngồi trên xe bỏ chạy, buộc xe chúng tôi phải chạy bám theo. Chạy mãi ra đến thị tứ Gò Găng thuộc xã Nhơn Thành, huyện An Nhơn thì mới dừng. Chúng tôi và anh lái xe đến để đòi lại giấy tờ. Khi họ trả lại giấy tờ xong, chúng tôi mới hỏi người Cảnh sát giao thông : “Xin lỗi, anh làm ơn cho biết vì sao anh là CA làm nhiệm vụ mà không mang bảng tên ? Anh chận xe trên đường Quốc lộ mà chỉ có một mình ? Anh giữ giấy tờ xe của người ta sao không lập biên bản ?”. Anh Cánh sát nọ không trả lời những câu hỏi của chúng tôi mà bỏ đi. Nhưng bị chúng tôi chận xe, giữ những người ấy lại và tố cáo với mọi người là : “Có kẻ gian đã giả dạng CA giao thông để chận xe !”, “Chúng tôi là những người đi đường đã bị những thanh niên lạ mặt hung hản sách nhiễu !” Họ xô ngã Hòa Thượng THÍCH THIỆN HẠNH, vị tôn đức của chúng tôi đã 75 tuổi ! Khi ấy quần chúng kéo đến rất đông. Họ nói : “Gọi cho Cảnh sát 113 !”. Chúng tôi liền nhờ họ vào nhà để gọi điện thoại 113, nhờ can thiệp…

Một lát sau thì có Trung Tá Dương Văn Cang – Phó CA huyện An Nhơn và ông Ðặng Văn Tảo – Chủ tịch UBND xã Nhơn thành có mặt tại chỗ. Sau khi nghe chúng tôi trình bày, những vị nầy đề nghị mời chúng tôi về trụ sở UBND xã để giải quyết. Chúng tôi không đồng ý, yêu cầu giải quyết ngay tại chỗ để chúng tôi đi, có biên bản ghi rõ người giả dạng CA, những kẻ hành hung Tu sĩ chúng tôi là ai ? Trước những yêu cầu chính đáng của chúng tôi như vậy, ông Chủ tịch xã vẫn không chịu, ông nói : “cứ vào trong uỷ ban mới có chỗ làm việc, mấy biên bản cũng có hết !” Chúng tôi quyết định ngồi đó và chờ đợi dưới cái nắng gay gắt trên đường nhựa, bên lề Quốc lộ I A từ 11h30 cho đến 16h chiều. TT. THÍCH TRÍ TỰU thì đã ngất xỉu nằm dài bên mé đường, được bà con khiêng vào nhà bên cạnh để săn sóc. Quần chúng nghe tin kéo đến mỗi lúc một đông, đứng đầy hai bên đường dài hàng 100m, các lực lượng CA cơ động, đặc nhiệm cũng được điều đến rất đông, có đến 4-5 xe. Thấy tình hình căng thẳng, rất nguy hiểm rồi nên ông Chủ tịch xã mới chịu lập biên bản mời tất cả chúng tôi và những đối tượng gây sự cùng chiếc xe ô-tô mang biển số xanh 77B-0469 – phương tiện của những kẻ hoạt động phi pháp – về trụ sở Uỷ ban để làm rõ. Khi đó HT. THIỆN HẠNH cử ba chúng tôi : TT. THÁI HÒA, TT. CHÍ THẮNG và tôi (THÍCH HẢI TẠNG) đến trụ sở Uỷ ban để làm việc. Chúng tôi yêu cầu những đối tượng kia phải lên xe trước. Nhưng khi chúng tôi lên xe thì ông Cảnh sát giao thông dổm và những thanh niên hung hản kia mở cửa xe nhảy xuống, còn ông tài xế thì liền phóng xe chở chúng tôi chạy thẳng vào Uỷ ban, bỏ chúng tôi xuống rồi cũng lái xe chạy mất. Chúng tôi hết sức phẫn nô, vì họ đã nhân danh chính quyền rõ ràng mà lại lừa láo chúng tôi một cách quá trắng trợn. Sự bức xúc càng gia tăng, khi vào trong hội trường, ông Chủ tịch xã đã không làm việc một cách nghiêm túc, ghi biên bản như đã hứa, mà lại hỏi : “Có gì quý Thầy cứ trình bày”.

Lúc bấy giờ cùng ngồi với ông Chủ tịch xã còn có Trung tá Dương Văn Cang và một người đàn ông khác, chúng tôi không biết tên. Vì thấy người nầy có ngồi trên xe của ông Cảnh sát dổm khi chiều, nên tôi hỏi ông Chủ tịch xã : Người nầy là ai ? Ông Chủ tịch nói : Tôi ở dưới xã làm sao biết được ! (không biết được mà lại cho vào ngồi bên cạnh để làm việc với chúng tôi. Ngồi làm việc mà không dám giới thiệu chức danh ? Thật chẳng đứng đắn chút nào !). Nhưng qua tìm hiểu, chúng tôi được quý Thầy và nhân dân địa phương cho biết, người đàn ông ấy tên Ty – Phó phòng PA 38 CA tỉnh Bình định.

Chúng tôi lại nhẫn nhục trình bày một lần nữa, và yêu cầu phải đưa những đương sự gây hấn, hành hung chúng tôi giữa ban ngày, nơi đông người, vào đây lập biên bản để biết họ là ai ? Ông CA giao thông giả dạng đó tên gì ? để nhờ pháp luật giải quyết.

– Ông Chủ tịch xã nói : “Tôi xin ghi nhận và sẽ báo cáo lên cấp trên giải quyết”.
– Chúng tôi lại hỏi : “Vì sao họ khủng bố chúng tôi, chúng tôi nghi họ là CA giả mạo, đã chận giữ họ lại, báo cáo cho Chính quyền đến, rồi quý ông không giải quyết mà lại để cho họ đi ? Hay là các ông đã đồng loã, bao che, dung túng cho những hành vi phi pháp ?”
– Ông Chủ tịch nói : “Thẩm quyền cấp xã chỉ có vậy, chứ chúng tôi làm sao giữ được họ !”
– Chúng tôi hỏi : “Khi làm việc ở đây xong, chúng tôi muốn vào lại để thăm Ðức Tăng Thống của chúng tôi có được không ?
– Lúc nầy ông Ty trả lời : “Cái đó phải hỏi chính quyền xã trong đó, vì trong đó hiện nay an ninh không đảm bảo”.

Từ khi vào trụ sở Uỷ ban là 16h, mãi cho đến 17h mà ông Chủ tịch xã không chịu làm việc nghiêm túc như đã hứa, chỉ trả lời một cách qua loa, vô trách nhiệm, rồi lần lượt tự ý rời khỏi hội trường, đi đâu không biết, để chúng tôi ngồi đợi rất lâu mà không thấy trở lại. Khi ấy, tất cả quý Hòa thượng, Thượng toạ cùng nhau vào trong hội trường xã Nhơn thành để ngồi đợi. Chính quyền liền huy động một lực lượng thanh niên rất đông, chừng khoảng 40-50 người, đến chia nhau bao vây, như là để canh giữ chúng tôi. Vậy là họ mời chúng tôi vào đây, nói là để giải quyết, mà thực tế là họ đã lừa chúng tôi đưa vào đây để canh giữ hay sao ? !

Ðợi mãi cho đến 21h30, thì ông Chủ tịch xã mới trở lại và nói : “Bây giờ mời các Thầy qua chùa Thập Tháp ngủ”.

Chúng tôi trả lời : “Chùa Thập Tháp đâu phải của ông ? Ông lấy tư cách chi mà mời chúng tôi về đó ngủ ? Chúng tôi không đi đâu hết, quyết định nằm đây đợi khi nào các ông giải quyết xong mới về !”

Thấy tình hình ra chiều bế tắt, tôi điện về CA Quảng trị để nhờ can thiệp. Ðồng thời, quý Thượng tọa ở Huế cũng điện về cho CA Thừa Thiên để phản ảnh. Ðến 23h, Chúng tôi được lãnh đạo CA Thừa thiên và Quảng trị điện cho biết là sẽ vào ngay.

Sáng hôm sau, 22/6/05, khoảng 7h30, ông Chủ tịch xã lại đến và mời chúng tôi vào phòng ông để làm việc. Rồi ông lại hỏi : “Các Thầy có điều chi cứ trình bày”, như là ông chưa biết điều gì xảy ra hết ! Chúng tôi không chịu làm việc theo cách đó và nói thẳng với ông rằng : “Chúng tôi sẽ không nói gì thêm, cho đến khi nào những yêu cầu của chúng tôi đã được ông hứa ngay từ lúc đầu là sẽ giải quyết, không được ông nghiêm túc thực hiện, mà ông lại còn tỏ thái độ bao che cho kẻ bất lương, những người phạm pháp”. Ông Chủ tịch lại bỏ đi.

Ðến 9h30, thì ông Chủ tịch xã trở lại phòng làm việc, có thêm một viên thư ký để ghi biên bản. Biên bản cũng không ghi được tên tuổi của những kẻ có hành vi chận xe gây hấn, khủng bố chúng tôi ; thậm chí còn giả dạng CA để chận xe, thu giấy trái phép. Chỉ ghi nhận là Chính quyền xã không thể biết được họ là ai, chỉ có trách nhiệm chuyển lên cấp trên xem xét giải quyết và trả lời. Ðến gần 11h trưa, thì có ông Phan Phi Hổ – Trưởng Ban Tôn Giáo tỉnh Bình Ðịnh, cùng với quý ông :

– Ðại tá Lê Việt Hà – Trưởng CA thành Phố Huế.
– Thượng tá Lê Công Dung – Trưởng phòng PA38 CA tỉnh Quảng trị.
– Trung tá Phạm Ðức Thuận – Phó phòng PA38 CA tỉnh Thừa Thiên Huế.
– Thiếu tá Lê Văn Hiền – CA tỉnh Quảng trị.

bước vào phòng làm việc với chúng tôi. Chúng tôi cũng yêu cầu ông Ty – Phó phòng PA38 CA tỉnh Bình Ðịnh đến để gặp, nhưng ông ta không đến. Ông Phan Phi Hổ nói : “Việc xảy ra từ chiều hôm qua, nhưng tôi không biết. Ðến 12h đêm mới biết thì đến đã quá khuya…”, ông cũng có lời an uỷ chúng tôi và hứa là những thiếu sót của các anh em làm nhiệm vụ, ông sẽ phản ảnh để rút kinh nghiệm, nếu thấy sai trái sẽ xử lý. Ông cũng phê bình thái độ làm việc của ông Chủ tịch xã là né tránh, sợ trách nhiệm như vậy là chưa đúng. Ví dụ như : “Làm việc sao không có biên bản ; tại sao đưa những người quý Thầy yêu cầu đến Uỷ ban rồi để họ bỏ đi ; khi làm việc ông Chủ tịch đi đâu thì cũng phải có người ngồi tiếp quý Thầy, chứ sao lại bỏ đi cả v.v…” Rồi ông quay lại phân trần với chúng tôi, dù sao cấp xã cũng còn có nhiều hạn chế, mong quý Hòa thượng, Thượng tọa từ bi hoan hỷ cho !

Quý Ngài trong phái đoàn chúng tôi cũng đã có những lời phản ảnh, góp ý xây dựng rất chân tình, thẳng thắn với ông Trưởng Ban Tôn giáo Bình Ðịnh. Tiếp theo thì ông Lê Việt Hà đứng dậy phát biểu :

– “Khi nghe tin sự việc xảy ra, chúng tôi đã đi liền từ 11h đêm qua, sáng nay mới đến. Vào đây, nghe thấy như vậy, chúng tôi rất lấy làm tiếc cho những sự việc không đáng có đã xảy ra, việc nầy cần phải rút kinh nghiệm. Do đó, hôm nay, ba anh em chúng tôi (ông Hà, ông Dung, ông Thuận) được cấp trên giao nhiệm vụ vào đây trực tiếp làm việc với địa phương và mời quý Thầy về nghỉ. Chúng tôi hứa là sẽ báo cáo cụ thể với lãnh đạo cấp trên để có ý kiến”.

Những lời nói như vậy, tuy chưa thoả mãn hết được những nỗi bức xúc của chúng tôi, nhưng dù sao cũng còn có tình và tỏ ra có phần trách nhiệm, chứ không bao che cho những hành vi sai trái của CA tỉnh Bình Ðịnh và Chính quyền xã Nhơn thành. Sự thẳng thắn và chân tình ấy đã làm cho chúng tôi có phần tin tưởng và chấp thuận. Bản thân tôi được mời lên xe CA Quảng trị để về với ông Dung, ông Hiền ; còn quý Hòa Thượng, Thượng tọa khác, thì được ông Hà cho xe chở về Huế.

II – NHẬN ÐỊNH và KIẾN NGHỊ

Thưa Thủ tướng,

Qua sự việc đã trình bày trên, tôi xin có mấy nhận định và kiến nghị, kính đệ Thủ tướng thẩm định :

1) Ðức Tăng Thống THÍCH HUYỀN QUANG, bậc Thầy cao cả của Tăng Ni Phật tử Việt Nam, năm nay đã gần 90 tuổi, Ngài có tội tình chi mà mãi bị giam giữ, quản chế từ nơi nầy đến nơi khác suốt 25 năm qua, mà không hề xét xử. Ðể đến nỗi những người đến thăm viếng, đảnh lễ Ngài cũng phải bị tai vạ họa lây như chúng tôi ? CA tỉnh Bình Ðịnh viện lý do : “Tại Tu viện Nguyên Thiều an ninh không đảm bảo”, để ngăn chận mọi người ra vào hầu thăm Ðức Tăng Thống, là lý do không chính đáng, thiếu thành thật, nếu không muốn nói là xuyên tạc sự thật.

2) Những người chận xe, khủng bố chúng tôi trên đường rẻ vào Tu viện Nguyên Thiều, thậm chí còn giả dạng Cảnh sát giao thông để làm việc phi pháp, bị chúng tôi tố cáo, chận giữ giao lại cho Chính quyền, rồi Chính quyền lại để cho họ chạy mất, và còn nói : “Chúng tôi làm sao biết được họ là ai ? Thẩm quyền cấp xã làm sao giữ được họ !” (Lời ông Ðặng Văn Tảo, chủ tịch xã Nhơn thành). Vậy thì, họ là ai mà quyền lực đến thế ? Theo tôi, họ là CA đặc nhiệm, được giao nhiệm vụ canh giữ rất nghiêm ngặt đối với Ðức Tăng Thống THÍCH HUYỀN QUANG. Ðiều phán đoán của tôi càng rõ thật hơn, khi được bà con và quý Thầy ở Bình Ðịnh cho biết một người trong số họ là ông Ty – Phó phòng PA38 CA tỉnh Bình Ðịnh. Nhưng CA đi canh giữ một người đang bị quản chế thì cứ công khai, hợp pháp theo luật định ; chứ sao lại tự đặt mình ra ngoài pháp luật, bất chấp pháp luật để bức hại lương dân, nhất là đối với những kẻ tu hành, thì kỷ cương phép nước ở đâu ? Khi thì họ cải trang Bác sĩ (đương nhiên là không có bảng tên) như khi Ðức Tăng Thống nằm ở Bịnh viện ; khi thì họ đóng vai Cảnh sát giao thông dổm để chận xe, giật giấy tờ ; khi thì họ hành xử như một đám thảo khấu lộng quyền, lộng tác giữa ban ngày, gây biết bao tai vạ cho dân, làm thương tổn biết bao uy tín cho Nhà nước. Việc CA canh giữ Ðức Tăng Thống của chúng tôi như vậy, chứng tỏ việc Nhà nước áp đặt quản chế Ngài cũng còn lắm điều mờ ám, chưa dám công khai. Một sự quản chế bằng quyền lực, chứ không phải bằng pháp luật. Như vậy thì có khác chi với Tập đoàn quân phiệt của chính phủ Rân-Gun (Myanma) ! Với cái tuổi đã gần 90, nếu một ngày nào đó Ngài phải ra đi trong hoàn cảnh như hiện tại, thì quả là một điều tủi nhục, không phải riêng cho Phật giáo mà là cho cả Dân tộc Việt Nam ; Và đó sẽ là một vết nhơ trong lịch sử của Dân tộc, dưới chế độ Cộng Sản cầm quyền ! Khi ấy Ðảng Cộng Sản và Nhà nước Việt Nam phải hoàn toàn chịu trách nhiệm của mình trước Dân tộc và lịch sử. Xin Thủ tướng hãy xuống lịnh huỷ bỏ sự quản chế không chính đáng đối với Ngài, để cho tình thế được cứu vãn và công lý được sáng tỏ.

3) Việc hành xử của CA tỉnh Bình Ðịnh, do ông Ty chỉ huy, cho đến cách làm việc của ông Chủ tịch xã Nhơn thành thì thật là vừa gian lại vừa ác. CA gian, là thay hình đổi dạng, ném đá giấu tay. CA ác, là chận xe, chận đường một cách càng quấy, gây khổ luỵ cho người dân lao động đi làm thuê kiếm sống ; đối với những người tu hành mà thô bạo không kể trẻ già, xô ngã một cụ già 75 tuổi, trong khi đó chính là một vị Hòa Thượng cao tăng !

Chính quyền xã Nhơn thành gian, là đã dụ dỗ, lừa phỉnh chúng tôi vào trụ sở Uỷ ban, nói là để giải quyết, mà rồi để cho kẻ gian bỏ chạy, không làm việc một cách nghiêm túc, trái lại còn có ý đồ cầm giữ chúng tôi, huy động lực lượng đến bao vây canh giữ để chờ thượng lệnh, suốt từ 16h chiều cho đến sáng hôm sau. Chính quyền ác, là mời chúng tôi vào trụ sở Uỷ ban, rồi bỏ mặc đó mà đi, từ chiều đến sáng, không cơm chẳng nước, nằm ngủ dưới đất không chiếu chẳng màn. Thượng tọa TRÍ TỰU vì ngồi giữa nắng ngất xỉu, nhưng khi được đưa vào trụ sở Uỷ ban nằm đó, cũng chẳng thấy ai hỏi han, nói gì đến thuốc men, giúp đỡ. Tôi đã từng ở tù 4 năm, tôi thấy trong nhà tù họ cũng không đối xử với chúng tôi đến thế ! May mà nhờ có quý Thầy và bà con quanh vùng thương tình, tìm cách giúp đỡ nên đỡ phải đói khát, đau lòng… !
Thủ tướng đã từng công du nhiều nước, Ngài có thấy ở nơi đâu mà Chính quyền lại đối xử với nhân dân của họ như ở xứ mình không ? Tự lương tâm mình, Thủ tướng có thấy xót xa, tủi thẹn không, khi thấy những kẻ cán bộ dưới quyền của mình gây ra lắm điều nhiễu nhương đối với người dân như thế ? Và, tình trạng nầy sẽ còn tiếp diễn cho đến bao lâu ?

4) Có nhiều người cho rằng chuyến thăm chính thức nước Mỹ của Thủ tướng lần nầy là một sự kiện quan trọng, chứng tỏ lịch sử đã sang trang, “để xua tan đi bóng đêm của quá khứ” (dẫn lời của Thủ tướng). Nhưng những gì vừa mới xảy ra đối với chúng tôi tại Bình Ðịnh vừa qua, ngay khi Thủ tướng đang công du nước Mỹ, có làm cho chúng tôi tin tưởng được rằng : Cái trang sử 30 năm đầy tang thương và tủi nhục, đầy bế tắt và đổ vỡ … của PGVN, do Ðảng và Nhà Nước gây ra, đã có thể khép lại được chưa, khi mà các nhà Lãnh đạo Phật giáo, nhiều vị Cao tăng cùng những Tu sĩ trí thức vẫn còn bị tiếp tục cầm giữ, quản chế quá nghiêm ngặt ? Sinh mạng và phẩm giá của những người Tu sĩ như chúng tôi không được luật pháp bảo hộ ?

5) Sau hết, xin Thủ tướng cho phép tôi được có đôi lời chia sẻ với những chiến sĩ CA như anh Ty ở Bình Ðịnh. Mong sao các anh có được những giờ phút lắng lòng nhất định, để nhận diện được cái dòng máu Việt nam đang có mặt ở trong mỗi các anh ! Những giá trị đạo đức tâm linh của Tổ tiên để lại, đã un đúc nên thế hệ chúng ta ngày nay, xin các anh đừng đánh mất ! Có bao giờ các anh thử nhìn lại và suy nghĩ về những việc mà các anh đã làm không ? Ðành rằng cuộc sống con người ai cũng cần phải có miếng cơm manh áo. Chúng tôi rất hiểu là những công việc của các anh hiện tại cũng chỉ vì manh áo bát cơm. Nhưng trong tâm thức của người dân Việt, với ước vọng lâu dài thì không chỉ giản đơn như thế. Ai cũng mong cho mình có một mái ấm gia đình thật bình an hạnh phúc, không tai nạn rủi ro ! Ai cũng mong cho mình có những đứa con, đứa cháu hiếu thảo, giỏi giang để kế thừa dòng giống. Và ai cũng muốn cho con cháu mình thừa hưởng được những giá trị tinh thần sáng trong, hiền đức… chứ không phải là đen tối khổ đau từ cha ông nó ! Những hành động bất nhân, thất đức mà các anh đang gieo rắc cho những người dân lao động khốn khổ và những kẻ tu hành như chúng tôi, chính là những chất liệu đen tối, tai ương mà các anh đang tưới tẩm cho những cuộc đời của con, của cháu mình phải gặt hái trong mai hậu. Ôi ! gieo gió gặt bão, đào sâu nhọc lấp, nhân nào quả nấy, đời cha ăn mặn đời con khát nước v.v… Những tinh hoa của đạo lý Dân tộc như thế, các anh có bao giờ dám mở miệng để giảng giải cho con cháu của mình không ? Và, khi Ðạo đã không có rồi, thì làm gì có Ðức. Xã hội không đạo đức, gia đình không đạo đức, đời người không đạo đức … thì sẽ hỗn loạn, đen tối và đau khổ biết bao !

Người xưa nói : “lời thẳng khó nghe, Thuốc đắng đỡ tật, nói thật mất lòng…” nhưng không phải vì thế mà không đáng để cho chúng ta suy nghĩ hay sao ? !

Mấy điều nhận định tuy thẳng thắn nhưng cũng rất chân thành, kính mong Thủ tướng thấu xét.
Xin trân trọng cám ơn và kính chào Thủ tướng.

Nay kính,
Quảng Trị, ngày 24 tháng 6 năm 2005.
ký tên
Tỷ Kheo THÍCH HẢI TẠNG

Bản sao kính gởi :

– Ðức Ðại lão Hòa Thượng THÍCH HUYỀN QUANG
Tăng Thống GHPGVNTN
– Hòa Thượng THÍCH QUẢNG ÐỘ
Viện trưởng Viện Hóa Ðạo GHPGVNTN.
“Ðể kính trình”
– Ban Tôn giáo tỉnh Quảng trị.
– CA tỉnh Quảng trị.
– CA tỉnh Thừa thiên và Thành phố Huế.
– CA tỉnh Bình Ðịnh.
“Ðể kính tường”



Unicode


VNI


VPS


VIQR

Check Also

Bản Hiến chương GHPGVNTN tu chỉnh lần cuối ngày 4 tháng 12 năm 2015

  HIẾN CHƯƠNG GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT Bản tu chỉnh thông …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *