PARIS, ngày 16.8.2006 (PTTPGQT) – Chư Tăng thuộc các Ban Đại diện Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất tại các tỉnh miền Trung và miền Nam vẫn tiếp tục bị đàn áp ngay trong Mùa Vu Lan, mặc dù nhà cầm quyền Hà Nội không ngừng tuyên bố tự do tôn giáo và nhân quyền “được tôn trọng” trong các cuộc vận động ráo riết để được Quốc hội Hoa Kỳ thông qua Quy chế thương mại bình thường và vĩnh viễn (PNTR) hầu gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO). Mặt khác, nhằm thỉnh cầu Hoa Kỳ rút tên Việt Nam ra khỏi danh sách các quốc gia cần đặc biệt quan tâm vì đàn áp tôn giáo (CPC), mà chính phủ Hoa Kỳ ghi danh Việt Nam liên tiếp trong hai năm 2004 và 2005.
Nhiều phái đoàn Hà Nội đã được gửi sang vận động hành lang (lobby) ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn suốt ba tháng qua. Nay theo tin một tổ chức người Việt ở Hoa Kỳ cho biết, thì Hà Nội đã phải bỏ tiền thuê Công ty Phoenix Group của Hoa Kỳ làm đại diện cho Hà Nội thực hiện công tác Mỹ vận và kêu gọi giới kinh doanh đầu tư vào Việt Nam. Công ty này sẽ tổ chức vào trung tuần tháng 8 một cuộc tiếp tân tại Hoa Thịnh Đốn nhằm vuốt ve giới chính trị và kinh doanh Hoa Kỳ về công cuộc phát triển kinh tế “rực rỡ” tại Việt Nam.
Kinh tế. Kinh tế… Phát triển kinh tế trước, tự do, nhân quyền và dân chủ sẽ đến sau, là chủ đề tuyên truyền của Nhà nước Cộng sản ngày nay. Và cũng vì lý do tuyên truyền này, mà Hà Nội tạo ra một số hoạt động phô trương trong nước từ hai tháng qua để tạo ra bộ mặt nhân quyền giả tưởng, tự do tôn giáo giả tưởng, dân chủ giả tưởng. .
Trong thực tế thì tự do tôn giáo và nhân quyền vẫn chưa hề được thực hiện. Điển hình là những cuộc đàn áp liên tục hàng giáo phẩm và các thành viên thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN).
Vừa qua, đặc phái viên Ỷ Lan của Đài Á châu Tự do (RFA) đã phỏng vấn các Thượng tọa Thích Chơn Tâm, Thích Thanh Tịnh, các Đại đức Thích Vĩnh Phước và Thích Thiện Thành về hiện trạng đàn áp chùa Tây Huê ở An Giang và âm mưu đốt chùa Phước Bửu ở Bà Rịa – Vũng Tàu. Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế xin chép lại dưới đây nguyên văn các cuộc phỏng vấn ấy để cống hiến quý Bạn đọc.
Thượng tọa Thích Chơn Tâm phát biểu trong chương trình 21giờ hôm 1.8.2006 trên Đài Á châu Tự do như sau :
Ỷ Lan : Xin chào Thượng tọa Thích Chơn Tâm, trong chức vụ Chánh Đại diện Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất tỉnh An Giang, xin Thượng tọa cho biết việc Mặt trận Tổ quốc hợp đồng với Giáo hội Phật giáo Nhà nước áp lực trục xuất Thượng tọa ra khỏi chùa Tây Huê nay đã đi đến đâu rồi ? Đặc biệt mùa An cư kiết hạ và Đại lễ Vu Lan tại An Giang năm nay ra sao ?
Thích Chơn Tâm : Xin thưa với Cô Ỷ Lan như thế này, Mùa Vu Lan lần thứ 2550 lại một lần nữa trở về với người con Phật trên khắp hoàn vũ. Vu Lan trong nhà Phật gọi là Mùa Báo Hiếu, là Mùa Cứu khổ, cứu cái khổ bức bách cùng tột giống như người bị treo ngược, nhà Phật có tục ngữ gọi là Cứu đảo huyền, có nghĩa là cứu cái khổ treo ngược. Vu Lan trong Phật giáo chẳng những nó là lễ hội mà còn bao gồm cả hai phần lễ và hội. Vu Lan còn được ca ngợi lên hàng lễ hội thù thắng hơn tất cả những lễ hội khác. Cho nên Vu Lan có tên là Vu Lan Thắng hội. Ở đây, nhà Phật có cái nhìn nhân sinh quan phổ quát đến muôn loài chúng sanh, đến bốn loại sáu đường (1) chúng sanh, chứ không nhỏ hẹp trong một hoàn vũ nhỏ hẹp. Cho nên, Vu Lan có ý nghĩa cứu cái khổ treo ngược trong chín tầng địa ngục (1) của các loài chúng sanh. Nói đến Vu Lan Thắng hội là nói đến Mùa Báo Hiếu, mà nói rộng ra thì Báo Hiếu hàm ba nghĩa : Hiếu dưỡng, Hiếu ân và Hiếu kính.
Hiếu dưỡng là giúp đỡ sự sống cho mọi loài chúng sanh thấp bé. Hiếu ân là đáp nghĩa trong thân hữu bạn bè, trong giao tình người qua lại với nhau, mình thù đáp lễ tạc với nhau. Còn Hiếu kính là gì ? Là hướng lên các bậc Hiền thánh cao trên, như Phật, Bồ Tát, Thánh hiền, mình bày tỏ phẩm vật cúng dường, mục đích là qua những phẩm vật cúng dường đó, mình tự thăng tiến chính mình trên hành trình giác ngộ, cho nên trong kinh Phật, Kinh Hoa Nghiêm có nói rằng : “Thị chơn tinh tấn, thị danh chơn pháp cúng dường Như Lai”, cái phẩm vật chơn chánh nhứt để cúng dường chư Phật là tự mình hãy thăng tiến trên con đường Giác ngộ. Hay nói cách khác, tự mình thăng tiến trên con đường Giác ngộ, đó là phẩm vật chơn chính nhứt để cúng dường chư Phật. Đó là ý nghĩa làm trọng diễn ba cái ý nghĩa, như vậy gọi là Đại Hiếu. Đó là nói cái hiếu phổ quát trên bình diện rộng lớn.
Ở đây trong bối cảnh của đất nước Việt Nam, nơi tỉnh An Giang này, nhân Mùa Vu Lan 2550 này, tôi xin nói một vài nét về biểu hiện trên bầu trời Vu Lan của tỉnh An Giang. Thưa Cô Ỷ Lan, thưa quý Bạn nghe Đài, cái cứu khổ của nhà Phật nó phổ biến toàn diện, cái cứu khổ của toàn dân hiện nay bị giam giữ kềm kẹp trong cái chế độ chính trị hà khắc của xã hội Việt Nam, là sách xưa có nói “Hà chính quá ư mãnh thú”, cái chính trị mà hà khắc thì cái tai họa hơn là thú dữ nữa. Cho nên cái khổ của những thành viên thuộc GHPGVNTN nói chung, của chùa Tây Huê ở An Giang nói riêng, hơn 8 tháng qua chính quyền luôn sách nhiễu, mua chuộc, đe dọa bằng đủ kiểu đủ cách. Chính quyền kết hợp với Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Nhà nước, mà Giáo hội Phật giáo Nhà nước vốn là cánh tay nối dài của Đảng. Họ hợp đồng với nhau ra lệnh trục xuất tôi ra khỏi chùa Tây Huê. Đây là lần thứ ba họ thực hiện việc đó vào ngày 17.7.2006 vừa qua. Đại diện chính quyền An Giang họp tại chùa Viên Quang (nơi đặt) Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Nhà nước, có cái ông chính quyền, ông quan to nào đó, ông nói rằng : “Hôm nay mà trục xuất không được ông Chơn Tâm khỏi chùa Tây Huê là tôi nghỉ làm việc !”.
Kính thưa quý vị, quý Bạn nghe Đài, quý vị thử nghĩ xem, một người đại diện chính quyền mà nói lời như vậy thì thử hỏi cái tự do tôn giáo trên đất An Giang hiện nay nó ra làm sao ? Quốc tế ơi, Đồng bào ơi, Bà con ơi ! Hãy lắng nghe, hãy hướng về chùa Tây Huê, An Giang, để mà chia sẻ một chút đi ! Cái người chính quyền mà họ thốt ra những lời như vậy, thì cái sự an lành của thành viên của chùa Tây Huê nó ra làm sao ? Nay thì ghép cho thành viên GHPGVNTN chúng tôi là “làm chính trị”, mai thì chụp cho cái mũ là “lật đổ chính quyền”. Việc này tôi xin thưa với quý Đài, cũng như toàn thể những người dân trên năm châu bốn biển, rằng :
Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Nhà nước là thành viên của Mặt trận Tổ quốc, là cánh tay nối dài của Đảng. Những vị đó mới là làm chính trị. GHPGVNTN chúng tôi KHÔNG LÀM CHÍNH TRỊ. Xin thưa thẳng như vậy. Một người làm chính trị mà lại đi kết tội GHPGVNTN chúng tôi “làm chính trị”. Cũng như Nhà nước An Giang ghép cho GHPGVNTN là “âm mưu lật đổ chính quyền”. Tôi xin thưa thế này, GHPGVNTN chúng tôi có lập đảng phái không ? – Thưa KHÔNG ! Có lập quân đội không ? – Cũng thưa KHÔNG ! Có tàng trữ vũ khí không ? – Cũng thưa KHÔNG ! GHPGVNTN chúng tôi ba điều đều KHÔNG thì lấy gì lật đổ chính quyền ? ! Chính quyền chứ đâu phải mâm xôi hay đĩa chuối trên bàn, lấy cái cán mõ hay dùi chuông hất xuống dưới bàn là xong ? Một chính quyền mà nói những câu đó, thì đứa con nít nghe cũng không lọt lỗ tai, huống gì là nói chuyện với Quốc tế Nhân quyền, thưa quý vị ? Cho nên, hiện trạng của chùa Tây Huê ở An Giang tình hình tự do tôn giáo trên mặt An Giang này, điển hình là chùa Tây Huê suốt 8 tháng qua, chính quyền bằng nhiều cách, đủ kiểu, đặt chùa Tây Huê trong tình trạng khốn khổ như là tam đồ ác đạo (2) mà Mùa Vu Lan hôm nay chúng tôi phải gánh chịu.
GHPGVNTN có tội tình gì mà không cho làm từ thiện ? Chùa Tây Huê có tội tình gì mà chính quyền trục xuất hai, ba lần ? Hơn nữa, 13 Ban Đại diện GHPGVNTN các tỉnh thành trên toàn quốc, Ban Đại diện Miền Quảng Đức (tức Saigon – Gia Định, PTTPGQT chú) mới vừa thành lập cũng bị sách nhiễu. Thượng tọa chùa Liên Trì làm từ thiện cũng phải trốn lên trốn xuống. Làm từ thiện cứu khổ người dân, xin lỗi mở ngoặc, mà hơn là làm chuyện buôn đồ lậu phải trốn chui trốn nhủi. Qúy Đài thử nghĩ, làm từ thiện trên mảnh đất Việt Nam hôm nay trong tình trạng như vậy. Còn chùa Giác Hoa ở thành phố Hồ Chí Minh của Thượng tọa Thích Viên Định, cái ngày Phật Đản thì cúp điện không cho làm (lễ). Cái vụ chùa Vĩnh Bình ở Bạc Liêu của Thượng tọa Thích Thiện Minh thì xin trả lại chùa, đến nay cũng còn để ngoài tai. Nhà nước nói hưu nói vượn, nói quanh nói co, rồi đâu cũng vào đó. Còn chùa của Hòa thượng Thích Nhật Ban thì Nhà nước sách nhiễu liên tục. Đó là điển hình vài việc.
Nói cái tội của Cộng sản đối với tôn giáo nói không hết, nói hoài nói nói mãi cũng không hết. Quý vị vô Trang nhà www.queme.net thì đọc thêm sẽ biết.
Năm nay trong tình trạng đó, chúng tôi xin nói lên ý nghĩa ngày Đại lễ Vu Lan trong bối cảnh Việt Nam năm nay, là 82 triệu đồng bào Việt Nam hiện còn đang bị đọa đày trong chính trị hà khắc, khổ đau lắm. Cái bối cảnh người dân lầm than vì chính trị hà khắc thì sao thưa quý vị ? Nhà Phật có con đường Bồ Tát đạo, con đường cứu khổ chúng sanh. Và Bồ Tát là gì ? Xin thưa rằng “Bồ tát thấy dân kêu ca do vậy gạt lệ xông vào nơi chính trị hà khắc để cứu chúng sanh lầm than”. Nhà Phật có truyền thống đó từ 18 thế kỷ nay rồi, do Thiền tổ Khương Tăng Hội đề ra cương lĩnh này. Hai ngàn năm nay Phật giáo cũng đi trên lộ trình đó.
Hôm nay, thưa quý vị, Mùa Vu Lan 2550 lại trở về, thế mà sự thống khổ của 82 triệu đồng bào Việt Nam vẫn chưa vơi đi sự đau khổ, đói nghèo và tụt hậu. Ông Bồ Tát Mục Kiền Liên ơi, đoái thương cho dân tộc Việt Nam này một chút đi ! Ông đã cứu khổ ở Ta Bà thế giới nào, xin hãy ưu tiên cho dân tộc Việt Nam ở cái Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam này môt cái, rồi ông hãy đi nơi khác vân du bốn phương trời mười phương Phật gì đó thì hãy đi ! Dân tộc Việt Nam đang khổ lắm rồi. Ba chục năm qua, GHPGVNTN chưa có một ngày sống an lành dưới bàn tay bạo ác của chính quyền Nhà nước.
Vu Lan năm nay, xin ông Mục Kiền Liên thần thông quảng đại, ông ghé dùm Tu viện Nguyên Thiều ở Bình Định, ông ghé dùm một chút Thanh Minh Thiền viện ở Saigon để xin giùm Nhà nước cho hai Thầy chúng tôi là Hòa thượng Tăng Thống Thích Huyền Quang và Hòa thượng Viện trưởng Thích Quảng Độ. Xin cho hai Ngài được tự do đón mừng Vu Lan năm nay. Bởi vì, mấy chục năm qua rồi, Vu Lan không đến với hai Ngài. Tuổi già sức yếu, đau yếu, bịnh họan như vậy mà Vu Lan cũng không đến với hai Ngài trong mùa này. Chúng ta cầu xin ông Mục Kiền Liên hãy thần thông cứu giúp dùm cho dân tộc Việt Nam, cho hai bậc Tôn túc, bậc Thầy của chúng tôi. Đó là cầu mong rằng Vu Lan năm nay cho đến Vu Lan sang năm thì không còn cái thống khổ cho muôn loài nữa. Đó là điều tôi mong mỏi.
Xin thưa quý Đài mấy lời bộc bạch trần tình, chỉ mong nói lên cái khổ của toàn dân nhân Mùa Vu Lan 2550 này. Kính mong Quốc tế Nhân quyền hãy quan tâm giúp đỡ cho nhà tù Việt Nam được mở cửa, được xá tội, để cho tù nhân tôn giáo, tù nhân lương tâm, toàn thể người dân được thanh thản nhẹ nhàng đón mừng Vu Lan trong hào quang giải thoát của chư Phật. Đó là điều mong mỏi. Chúng tôi kính chúc quý Đài sức khỏe và kinh chúc Phật tử xa gần trên bốn bể năm châu Mùa Vu Lan được an lành, hạnh phúc. Xin kính chào quý Đài, kính chào Cô Ỷ Lan.
Ỷ Lan : Xin cám ơn Thượng tọa Thích Chơn Tâm.
Trong chương trình 21giờ hôm 12.8.2006 trên Đài Á châu Tự do Đặc phái viên Ỷ Lan lại phỏng vấn Thượng tọa Thích Thanh Tịnh, Phó Ban Đại diện GHPGVNTN tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu, Đại đức Thích Vĩnh Phước, Phó Thư ký Ban Đại diện kiêm Trụ trì chùa Phước Bửu và Đại đức Thích Thiện Thành, nhân hai lần kẻ gian âm mưu đốt chùa Phước Bửu, hôm 3 và 5.8.2006 :
Ỷ Lan : Kính chào Thượng tọa Thích Thanh Tịnh, xin Thưọng tọa hoan hỉ cho biết vụ đốt chùa Phước Bửu ở huyện Xuyên Mộc, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu, vừa qua như thế nào ? Theo ý Thượng tọa, tại sao lại có sự kiện này ?
Thích Thanh Tịnh : A Di Đà Phật ! Đêm mồng 9, ngày Lễ Báo Hiếu, từ 12 giờ đêm tôi đã thức dậy ngồi thiền cho đến sáng lúc 4 giờ, thức chúng điệu dậy cùng chúng điệu tụng kinh đến 5 giờ rưởi. Rồi từ đó tiếp tục ngồi thiền cho đến 11 giờ. Chiều thì ngồi từ 1 giờ cho đến 5 giờ. Đêm đó, đầu tiên ngày mùng 9, có 2 chai xăng để trước cửa phòng Thầy Trụ trì tức thầy Thích Vĩnh Phước. Đó là đêm thứ nhất. Qua đêm thứ hai, một bình chứa 5 lít xăng và một cây nhang, ở trên cây nhang đó đốt cháy và ở dưới cây nhang có một bó diêm kềm theo gần nơi miệng chứa xăng đựng 5 lít đó để ngay trước cửa phòng tôi đi ra vào. Không hiểu làm sao mà họ lại có một thái độ như thế ? Tôi chưa gây thù, gây oán với ai cả. Suốt ngày tôi tụng kinh niệm Phật, trì chú, ngồi thiền vậy thôi, mà hơn nữa tôi cũng đã mù từ năm 1992 đến bây giờ. Vậy không hiểu là tôi có làm chi mà lại muốn đốt thiền thất của tôi, và muốn thiêu tôi ở trong thiền thất ? Tôi không hiểu làm sao cả. Còn hai can (xăng) nữa thì đôi (3) trên mái chùa và bốc cháy, thì chúng Tăng dậy phát hiện lấy nước ra chữa. Xin hỏi rằng, chúng tôi là con Phật, vậy thì ngày lễ dù làm lớn làm nhỏ, ai cũng thành tâm cầu nguyện thế giới hòa bình, chúng sanh an lạc. Vậy thì làm sao bảo rằng cấm đoán chúng tôi và Phật tử không được đến chùa ? Tôi không hiểu làm sao cả. Cái nầy, tôi để ba chấm đó… cho các thính giả suy nghĩ, quý Đài suy nghĩ…
Ỷ Lan : Bạch Thượng tọa, theo tin của Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế, kể từ khi Thượng tọa và chư Tăng tham gia Ban Đại diện Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, thì bắt đầu bị chính quyền địa phương gây khó khăn và sách nhiễu rất nhiều. Điều này có đúng không bạch Thượng tọa ?
Thích Thanh Tịnh : A Di Đà Phật ! Đúng vậy. Bởi tất cả từ ngày đó đến bây giờ, chính quyền sách nhiễu, cô lập, không cho (Phật tử) đến chùa và tuyên truyền xuyên tạc, bảo rằng sau lễ thì thế nào chính quyền cũng bắt Thầy Thích Vĩnh Phước. Như vậy, thầy có làm gì đâu mà bắt đây ? Thầy chỉ có làm lễ, lễ Phật Đản, lễ Báo Hiếu tức là lễ Vu Lan, thuần túy tôn giáo, đâu có nói gì phạm đến ai đâu, mà lại là tuyên truyền rằng sau lễ sẽ bắt Thầy Vĩnh Phước ? Và họ cũng tuyên truyền rằng, (họ) đi tới nơi từng nhà bảo rằng : “Đừng có đến chùa Phước Bửu nữa !” Đi từng các ấp, xã rồi các chùa, các thôn, cô lập đừng có đến chùa Phước Bữu nữa. “Đừng có nghe lời quý Thầy ở chùa Phước Bửu nữa ! Đừng nghe lời Thầy Thanh Tịnh nữa !”. Chúng tôi có làm gì đâu ? Chúng tôi làm lễ Phật, có vậy thôi. Mà tại sao họ lại cấm đoán như thế ? Họ sách nhiễu như vậy ? Họ hù dọa như thế ? Tôi không hiểu làm sao cả, thưa chị !
Ỷ Lan : Xin hỏi một câu hỏi chót. Nghe nói có thời gian Thượng tọa bị bắt, và đã bị mù mắt trong thời gian bị tù đày ? Xin Thượng tọa cho biết sự kiện này, và lý do bị cấm cố ?
Thích Thanh Tịnh : Trước khi 1992, là Cố Hòa thượng Thích Đôn Hậu…(viên tịch), thì tôi ra đám ma ở ngoài Huế để (dự) đám tang Hòa thượng Thích Đôn Hậu. Sau ngày lễ đó, tôi vào Saigon thì họ bắt tôi cùng với Hòa thượng Thích Quảng Độ, Thích Không Tánh, Thích Nhật Thường, Thích Trí Lực… Nhưng mà riêng tôi họ tách ra. Sau đó một tháng, thì họ chận ngay trên Đồng Nai, bắt riết đi “làm việc”. Thời gian “làm việc” tôi chịu không nổi. Tôi bị mù từ năm 92 đến bây giờ.
Ỷ Lan : Xin cám ơn Thượng tọa Thích Thánh Tịnh rất nhiều. Đại đức Thích Vĩnh Phước, Trụ trì chùa Phước Bửu, cũng xác nhận như sau :
Thích Vĩnh Phước : Thưa chị, trong thời gian chuẩn bị Vu Lan, thì ở chùa đây Phật tử về dự lễ rất đông. Những năm trước chúng tôi chỉ làm thuần túy, không trình… Đến lễ Phật Đản là lần đầu tiên tổ chức nhân danh GHPGVNTN, nên gặp những khó khăn.
Trong thời gian chuẩn bị lễ, là phải tường trình trước một tuần lễ, lễ Phật Đản cũng như lễ Vu Lan. Đêm đó vào mùng 9 rạng mùng 10 của mình, là (họ) đặt trước phòng tôi 2 bình xăng mở nắp có cây nhang và diêm, thì chúng tôi cho qua. Hôm sau, tôi nghe quý Phật tử họ la lên, số Phật tử ở lại chùa lo công việc chuẩn bị lễ. Tôi chạy ra, thấy lửa bùng cháy trên mái chùa, phía dưới góc cũng cháy nữa, rồi bên ngoài bụi tre cũng cháy. Khi phát hiện ra, ngay Thiền thất của Thượng tọa Thích Thanh Tịnh cũng có bình xăng 5 lít. Điểm đặc biệt ở đây tôi muốn nói, là như tui (4) phải đi lui đi tới, thì có chuyện này chyện nọ, có thể mình gây ra và gặp những trường hợp trở ngại. Còn đây, Thượng tọa Thanh Tịnh là người bị tù từ 14 năm nay, thì không bao giờ có sự giao tiếp với bên ngoài. Hằng ngày Thượng tọa ngồi thiền, mà họ lại đặt trước Thiền thất của Thượng tọa đến 5 lít (xăng).
Trong thời thành hình xong Ban Đại diện GHPGVNTN, (họ) mời kiểm tra hộ khẩu đến 5 lần. Tôi về đây từ năm 1992 cho đến lúc đó thì chưa bao giờ bị kiểm tra hộ khẩu cả. Họ bằng mọi cách là cô lập những thành viên của Ban Đại diện với quần chúng Phật tử cũng chư Tăng Ni ở tại tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu. Hiện nay tình hình rất khó khăn, không những trong thời gian khó khăn hình thành Ban Đại diện, mà trước đây năm, mười năm về trước chúng tôi cũng bị rất là nhiều khó khăn trong mặt hành đạo, thưa cô Ỷ Lan.
Họ nói miệng với nhau rằng GHPGVNTN chưa được Nhà nước Việt Nam thừa nhận, cho nên khoan đã, để chừng nào GHPGVNTN được thừa nhận thì mới sinh hoạt được. Đại khái họ nói tuyên truyền với mọi người như vậy. Mọi người nghe như vậy thì họ sợ, thưa cô Ỷ Lan.
Đại đức Thích Thiện Thành từ Saigon về tham dự lễ Vu Lan ở chùa Phước Bửu cũng xác nhận sự kiện mà Đại đức chứng kiến :
Thích Thiện Thành : Vào ngày 12 tháng 7 âm lịch thấy tình trạng rất là hỗn tạp, như sự kiện đốt cháy trên mái chùa, những thùng xăng trước phòng của Ôn (5) Phó Ban Đại diện GHPGVNTN, nào là Thầy Trụ trì, Thích Vĩnh Phước, nào là những cây nhang còn đang cháy dở và dập tắt trong phòng Thầy Trụ trì… Đồng thời thấy những đám cháy trên chùa. Tôi là đệ tử dưới đó, nên chi thấy cháy rất là nhiều, thấy công an đột nhập thường xuyên vô chùa trong những cuộc lễ lượt Vu Lan Báo Hiếu, thì vô rất nhiều, và tôi có chở Thượng tọa Phó Ban Đại diện đi làm lễ ở ngoài hậu trạm, thì công an cũng theo và người ta có vẻ theo dõi. Sự kiện dưới đó nó là như vậy. Còn có tình trạng rải truyền đơn nói xấu chùa và nói xấu Thầy Trụ trì là Thầy Thích Vĩnh Phước.
Trả lời phỏng vấn “Đài Phật giáo Việt Nam” tối thứ sáu 4.8.2006, Thượng tọa Thích Thiện Minh cho biết :
Ỷ Lan : Bạch Thượng tọa, trong chức vụ Chánh Đại diện Miền Khánh Anh, tức vùng Hậu giang, của Viện Hóa Đạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, xin Thượng tọa cho biết Phật sự hiện nay trong vùng có gì phát triển hơn trước. Đặc biệt mùa An cư kiết hạ và Đại lễ Vu Lan năm nay ra sao ?
Thích Thiện Minh : Dạ thưa Cô, khi nói đến Mùa Vu Lan, thì hàng năm kể từ ngày mùng 1 cho đến cuối tháng 7 âm lịch là Lễ hội Vu Lan hay còn gọi là Mùa Báo Hiếu. Mùa này là mùa cầu nguyện cho âm siêu dương thới. Buổi lễ trọng thể thường xẩy ra đúng vào ngày Rằm tháng Bảy sau 3 tháng an cư cấm túc tu hành, chư Tăng làm lễ Tự tứ (6) rồi tác bạch sám hối thọ nhận thêm một tuổi đạo, tức một hạ lạp. Cũng gọi là ngày hoan hỉ của chư Phật. Ngày này được chư Long thiên Hộ Pháp và chư Phật vui mừng vì uy đức của Sứ giả Như Lai được thăng hoa để dấn thân trên con đường hoằng dương Chánh pháp.
Thưa Cô, theo tập tục lâu đời của người Việt Nam từ xa xưa, thì tháng Bảy ngày Rằm Xá tội vong nhân, nên vào ngày này nhiều gia đình cúng kiến, bố thí cho những vong hồn siêu mồ lạc mả, những vong linh oan khuất và thập loại cô hồn vất vưởng không có nơi nương tựa. Còn những gia đình Phật tử, nhất là những người có quy y Tam Bảo (7) thì noi gương xưa để thể hiện lòng Hiếu kính đối với Cha mẹ và Cửu huyền thất tổ bảy đời, bằng cách nhờ công đức của đại chúng tịnh tu, nhờ tinh thần đại từ bi của pháp thể Tăng già cầu nguyện cho phụ mẫu hiện tiền được tăng long phước thọ, và phụ mẫu quá khứ thất tổ bảy đời được siêu thăng Phật quốc. Nhân ngày này, thì cũng cho thấy rằng dù một cá thể đạt đạo như Tôn giả Mục Kiền Liên, ngài là một Thánh tăng rất hiếu kính với Mẹ, nhưng một cá thể cũng không cứu được mẹ mình, mà phải nhờ đến đức chúng như hải của mười phương Tăng chúng mới cứu được. Điều đó cho thấy sức mạnh đại kết của Phật giáo là biểu trưng cho cuộc đời. Nhất là những cuộc giải nguy cho đất nuớc và giải trừ Pháp nạn hiện nay. Do đó, cần kết hợp nhuần nhuyễn cho tinh thần đại đoàn kết. Cần có nhiều bàn tay, nhiều trí tuệ của mọi tầng lớp nhân dân Việt Nam trong và ngoài nước, cũng như kêu gọi sự ủng hộ mạnh mẽ của Cộng đồng quốc tế góp phần trong công cuộc chung là đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền và tự do tôn giáo đến thắng lợi hoàn toàn.
Thưa Cô, Mùa Vu Lan năm nay tương tự như lễ Phật Đản Rằm tháng Tư vừa qua, GHPGVNTN luôn luôn trong tình thế khó khăn, vẫn bị giới hạn mọi sinh hoạt Phật sự, nhị vị Đại lão Hòa thượng (Thích Huyền Quang và Thích Quảng Độ) vẫn còn bị quản chế khắt khe, các thành viên còn bị Nhà nước Việt Nam o ép, sách nhiễu. Như cô đã biết, bằng chứng vào ngày 1.6.2006 chính quyền đã trục xuất Sư cô Thích Nữ Thông Mẫn ra khỏi chùa Địch Quang tại huyện Ninh Hòa, tỉnh Khánh Hòa, và ngày 17.7 vừa qua tại Miền Khánh Anh, thì cách đây chỉ có 2 tuần lễ thôi, thì chính quyền và Ban trị sự Phật giáo đã đến ngay cái chùa Tây Huê đọc lệnh trục xuất Thượng tọa Chơn Tâm ra khỏi chùa này. Thượng tọa Thích Chơn Tâm là Chánh Đại diện của GHPGVNTN tỉnh An Giang kiêm Tổng vụ trưởng Tổng vụ Giáo dục GHPGVNTN.
Cho nên, hoàn cảnh nào, dù gặp chướng duyên đi nữa, thì 2 Ban Đại diện chính thức được thành lập tại Bạc Liêu và An Giang trực thuộc Miền Khánh Anh, tức là các tỉnh Miền Tây Nam phần, chúng tôi đã bố trí tổ chức đi thăm viếng, ủy lạo, tặng quà Vu Lan cho các cụ bô lão, một số bệnh nhân nghèo và những gia đình khó khăn quẫn bách ở trong một vài địa phương của tỉnh. Ngoài ra, Ban Đại diện của Bạc Liêu cũng như An Giang còn phổ biến đi những Thông tư, Thông bạch Vu Lan của Viện Hóa Đạo đến tận tay đồng bào Phật tử xa gần để hiểu được ý nghĩa của ngày Lễ Vu Lan năm nay.
Đó là một số tôi nhận xét về tình hình Phật giáo cũng như lễ Vu Lan của các tỉnh Miền Tây Nam phần, thưa Cô.
Ỷ Lan : Xin cám ơn Thượng tọa Thích Thiện Minh.
Ngày 4.8.2006, Thượng tọa Thích Thanh Quang, Chánh Đại diện GHPGVNTN tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng, gửi văn thư đến Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế tại Paris, cho biết tình hình nơi tỉnh nhà như sau :
“Sinh hoạt của GHPGVNTN tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng gặp rất nhiều khó khăn từ phía chính quyền, điển hình trong năm nay Đại lễ Phật Đản 2550 chính quyền mời tôi đến để đặt vấn đề không được đọc Thông điệp của Đức Tăng thống Thích Huyền Quang. Nhất là tại ngày lễ chính thức, công an lớp trong lớp ngoài theo dõi, quay phim, chụp hình, làm cho nhiều đạo hữu, Phật tử không dám vào dự lễ. Cứ mỗi lần Ban Đại diện cũng như Ban Hướng dẫn Gia Đình Phật tử họp thường kỳ hàng tháng đều có công an qua lại, kiểm soát trước cổng chùa, vì chùa Giác Minh ở thành phố Đà Nẵng là nơi dùng làm văn phòng tạm của Ban Đại diện cũng như Ban Hướng dẫn Gia Đình Phật tử.
“Trong mùa An cư kiết hạ năm nay thì chính quyền cũng gọi đến để “làm việc”, nhưng chúng tôi vẫn kiết giới an cư gồm được 17 vị. Nhất là trong những ngày cận kề Vu Lan 2550, nhiều cán bộ công an đến dò hỏi việc tổ chức như thế nào ? Nhất là ngày kỵ của Thánh tử đạo Hạnh Minh Hồ Tấn Anh. Họ nêu mọi lý do như vấn đề an ninh trật tự buộc tôi phải báo cáo, xin phép. Nhưng tôi đều trả lời : Từ trước đến nay, chúng tôi chỉ tổ chức các lễ theo nghi lễ tôn giáo cũng như theo chỉ thị của Viện Hóa Đạo, nên không phải báo cho ai cả.
Ngoài ra, các ngày 14, Rằm, 30, Mùng 1 âm lịch, thì công an thường phục không ngừng lui tới, theo dõi trong và ngoài cổng chùa Giác Minh. Họ còn tung ra những tin tức, như “chùa này làm chính trị phản động. Đừng nên đến đó !”. Sự xuất hiện của công an cùng các tin tức vu cáo như trên làm cho việc sinh hoạt tín ngưỡng, lễ bái của tín đồ cũng như cho Ban Đại diện tỉnh và Ban Hướng dẫn Gia Đình Phật tử gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại. Tuy vậy, Giáo hội chúng tôi vẫn cố gắng vượt qua mọi chướng ngại để hoàn mãn Phật sự.
“Tôi thành tâm kêu gọi quí vị lãnh đạo và nhân dân các nước dân chủ trên thế giới, các Tổ chức Nhân quyền Quốc tế đã từng đoái hoài đến dân tộc Việt Nam, xin quí vị thương tưởng hơn nữa để lên tiếng kêu gọi các nhà lãnh đạo Việt Nam hãy tôn trọng chữ ký của mình đã ký. Thực thi đúng đắn “Công ước Quốc tế về Các quyền dân sự và chính trị” để đem lại cho dân tộc Việt Nam tự do, dân chủ, nhân quyền và tự do tôn giáo.
“Hỡi đạo đức của thế nhân ơi ! Nhị vị Hòa thượng của chúng tôi, Đức Đệ tứ Tăng thống Đại lão Hòa thượng Thích Huyền Quang, Hòa thưọng Thích Quảng Độ, Viện trưởng Viện Hóa Đạo, là hai người không tội mà bị ở “tù không tội”. Với sự khổ nhục của tù đày khôn xiết kể, tôi xin quí ngài lãnh đạo đất nước không cần xét đoán chi nhiều, chỉ cầu mong quí ngài nhớ hai câu thơ trong tù của Hồ Chủ Tịch vĩ đại của quí ngài đã than thở, tôi xin mạo muội nhắc lại đây : “Đau khổ chi bằng mất tự do. Đến buồn đi ỉ… cũng không cho !”. Tôi hy vọng quí ngài mở lòng đạo đức của con người mà trả tự do cho Nhị vị Hòa thượng của chúng tôi và tất cả tù nhân lương tri”.
Thượng tọa Thích Viên Định, Phó Viện trưởng kiêm Tổng thư ký Viện Hóa Đạo, cũng gửi đến Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế bài cảm nghĩ nhân Mùa Báo Hiếu Vu Lan so chiếu với thực trạng đất nước năm nay như một
Đã hơn 30 năm hoà bình, nhưng Việt nam vẫn còn trong tình trạng nghèo nàn, lạc hậu, dân chúng phải đi làm thuê làm mướn khắp nơi. Trong nước thì hối lộ, tham nhũng, xì ke, ma tuý,… đạo đức suy đồi, xã hội băng hoại. Nhân dân không ngừng tranh đấu nhưng Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền vẫn chỉ là mơ ước mà thôi.
Tại sao như vậy ?
Sau Đệ nhị thế chiến, trong khi các nước thuộc địa khác được trao trả độc lập, thì Việt nam, Triều tiên và Đức quốc bị chia hai vì dính vào chủ thuyết vô thần quái ác Marx-Lenin. Riêng ở Việt nam, Cộng sản Bắc Việt dùng vũ lực cưỡng chiếm Miền Nam tạo ra cảnh huynh đệ tương tàn nồi da xáo thịt, để gồm thâu về một mối. Đức quốc văn minh hơn, hai miền Đông Tây đã bắt tay thống nhất, tránh được cảnh chiến tranh chết chóc như Việt nam, nhưng nền kinh tế bị xuống thấp vì phải chia cho Đông Đức Cộng sản nghèo nàn. Chỉ còn Triều tiên chưa biết thống nhất cách nào để tránh cảnh tương tàn tương sát như Việt nam, và nền kinh tế không bị kéo xuống như Đức quốc.
Sau khi thâu tóm miền Nam, Cộng sản dọn đường cho việc tạo dựng một thể chế Độc tài Độc đảng vững chắc bằng cách tuyên truyền, khủng bố nhằm thực hiện chính sách “Vô sản hoá”, tóm thâu toàn bộ tài sản của nhân dân vào tay Nhà nước, gọi là xoá bỏ giàu nghèo để tiến lên Xã hội Chủ nghĩa, làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu. Mất hết ruộng đất, của cải, tiền bạc, toàn dân trở thành vô sản, hằng ngày phải đi làm công cho Nhà nước để kiếm sống, không còn tâm trí, điều kiện đâu mà suy nghĩ hay tính toán gì khác. Chỉ có một Ông Chủ là Nhà nước Cộng sản, nên dân không còn sự chọn lựa nào. Không dân quyền, không độc lập, không tự do. Cái xã hội bình đẳng trong… nhà tù, đó là “Thiên đường Xã hội chủ nghĩa”. Một nền kinh tế không có cạnh tranh, không có động lực phát triển nên ngày càng kiệt quệ, dân chúng mỗi ngày mỗi đói rách, cơ cực. Cứ như vậy kéo dài trong 10 năm. Cuộc sống người chẳng ra người, lúc nào cũng hồi hộp, lo âu, ngoài việc kiếm ăn, không còn ai dám làm, dám nói, dám suy nghĩ điều gì khác. Có mắt như mù, có tai như điếc, có miệng như câm. Chính quyền cứ như vậy mà tại vị. Vì Đảng được gọi là “Trí tuệ của loài người, trái tim của nhân loại”, nếu ai thắc mắc, có ý kiến gì khác lạ, liền bị gán cho là còn tư tưởng tư sản, phản động, liền bị bỏ đói, bỏ tù ngay. Nhà nước Cộng sản đã thành công bước đầu vững chắc : “Vô sản hoá”, để bần cùng hoá nhân dân, đó vừa là lý tưởng của Xã hội chủ nghĩa, vừa là phương tiện rất tốt để áp đặt, duy trì chế độ Độc tài Độc đảng lâu dài sau này. Bỏ đói là cái cách Cộng sản đã dùng để cải tạo, huấn luyện người dân phải răm rắp nghe theo. Nước Việt Nam trở thành một Nông trại khổng lồ (hay đúng hơn là một Trại tế bần) của một ông chủ là Đảng Cộng sản Việt nam. Mọi quyền sanh sát đều nằm trong tay Đảng và bọn tay chân, bưng bợ.
Nếu cứ giữ tình trạng như vậy, thì Việt Nam sẽ giống chế độ Cộng sản Bắc Hàn hiện nay. Nhưng hoàn cảnh Việt Nam không thể giữ như vậy được. Vì Việt Nam còn có 3 triệu đồng bào ở Hải ngoại thường gửi tiền, quà về cho người thân, nên người dân trong nước có sự so sánh giàu nghèo. Lại nữa, dân Miền Nam đã sống qua chế độ tư bản, tự do, nên Cộng sản không thể tuyên truyền, lừa dối mãi được. Nhất là sự biến động, thay đổi và sụp đổ của các chế độ Cộng sản Liên xô và Đông Âu.
Vì vậy, năm 1986, để duy trì chế độ trong hoàn cảnh mới, Cộng sản phải có sự thay đổi theo bước thứ hai là “Đổi mới kinh tế”.
Với chiêu bài “đổi mới”, Cộng sản lấy quyền lợi làm miếng mồi để chiêu dụ bằng cách ban ân huệ, khen thưởng cho bè đảng, tay chân hưởng những đặc quyền đặc lợi to lớn để thắt chặt vây cánh tạo thành một mạng lưới cầm quyền độc tài, độc đảng. Chỉ những người trong phe phái, những kẻ quì gối, cong lưng bưng bợ mới được tự do buôn bán làm ăn. Những người có tinh thần dân tộc, độc lập, tự quyết, những nhà tôn giáo thuần tuý, những nhà dân chủ khác chính kiến thì vẫn tiếp tục bị ngăn chặn, cô lập, bao vây kinh tế. Năm 2006, đảng Cộng sản công khai cho đảng viên kinh doanh làm giàu theo thị trường tự do kiểu tư bản nhưng vẫn “kiên định theo chủ thuyết Marx-Lenin”, chỉ là để có lý do ôm giữ cái chế độ độc tài, độc đảng, vì quyền lợi phe nhóm riêng tư mà thôi chứ thật sự không còn lý tưởng gì nữa. Các quan chức chính quyền vừa lãnh đạo, vừa làm kinh tế, vừa giám sát, vừa kiểm tra, hành pháp, tư pháp đều nắm trong tay, không có sự phân biệt rõ ràng. Dẫn đến kết quả cho những người Cộng sản, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành những nhà “tư bản đỏ”. Ngược lại, toàn dân nghiễm nhiên trở thành những người “vô sản” và, như đã nói ở trên, phải đi làm thuê, làm mướn, thậm chí phải bán mình làm vợ, làm đầy tớ, làm nô lệ tình dục tại các nước ngoài !!
Với chính sách “tự do kinh tế, siết chặt chính trị”, một cách khập khiễng, không rõ ràng, nên từ những người lãnh đạo đến các đảng viên, đều không biết hướng nào mà đi. Một đảng cầm quyền mà có tư tưởng mù mờ, què quặt, làm sao lãnh đạo đất nước, phục vụ dân tộc được ? Trong xã hội, đã xuất hiện sự phân cực giàu nghèo, tệ quan liêu tham nhũng…và rất nhiều vấn nạn. Chế độ Độc đảng không còn kiểm soát được những vấn đề phát sinh của xã hội. Nhưng buồn thay, dân chúng không có các tổ chức dân sự phi chính phủ để giải quyết những vấn nạn này.
Một xã hội Đa cực, cần phải có một thể chế Đa nguyên mới đáp ứng được. Làm kinh tế theo thị trường tự do và tư bản mà không có Tự do thông tin, Tự do báo chí, Tự do lập hội… nên chế độ Độc tài, Độc đảng là vùng đất, là môi trường màu mỡ cho tham nhũng, hối lộ, cắt xén, ăn chặn… từ đó sinh ra đủ các tệ nạn, làm cho dân tộc nghèo đói, đạo đức suy đồi, xã hội xuống cấp.
Như vậy, với lập trường kiên định theo chủ thuyết Vô sản của Marx-Lenin, đảng Cộng sản lại cho đảng viên kinh doanh, buôn bán làm giàu theo thị trường tự do kiểu tư bản, đi ngược lại với chủ thuyết mình đang theo đuổi, thì đảng Cộng sản đã tự mâu thuẫn với chính mình. Mặt khác, nếu đảng Cộng sản đã thấy chủ thuyết vô sản Marx-Lenin là sai lầm, phải quay lại làm ăn theo kinh tế thị trường tư bản, nhưng không chịu từ bỏ cái chủ thuyết vô sản sai lầm kia, như các đảng Cộng sản Liên xô cũ và các nước Đông Âu đã làm, mà vẫn cứ độc tài, “kiên định”, cố tình phủ lên đầu lên cổ nhân dân Việt nam, làm cho đất nước tụt hậu, nghèo nàn, thì đảng Cộng sản có còn xứng đáng lãnh đạo đất nước không ?.
Trong thời đại văn minh, mỗi chính đảng phải có đường hướng rõ ràng để nhân dân chọn lựa, bầu lên nắm chính quyền. Đảng Cộng sản thì không phải như vậy. Năm 1975, đảng Cộng sản đã cưỡng chiếm miền Nam bằng bạo lực và từ đó độc tài độc trị cho đến nay, không qua một cuộc bầu cử tự do nào cả. Nhân dân Việt nam chưa bao giờ bỏ phiếu cho đảng Cộng sản cả. Như năm 2006 vừa qua, là năm bầu lại những người mới lên nắm giữ các chức vụ quan trọng trong chính phủ như Chủ tịch nước, Thủ tướng, v.v… vậy mà người dân Việt nam cũng chỉ đứng nhìn, giống như người ngoại quốc, xa lạ, hững hờ, chờ xem kết quả, chứ không có ý kiến hay can thiệp gì được. Bầu cử người lãnh đạo đất nước, nắm vận mệnh của cả quốc gia, dân tộc mình, mà giống như chuyện của nước khác vậy. Người dân Việt nam không có quyền gì cả. Dân Chủ, Nhân quyền,Tự do thông tin, Tự do Tôn giáo… đều bị tước đoạt. Đặc biệt, đàn áp Tôn giáo là bản chất của chủ thuyết Cộng sản Vô thần. Cố Hoà Thượng Thích Thiện Minh bị tra tấn đến chết trong tù năm 1978. Mới đây, hồi cuối tháng 6 năm nay, 2006, vụ xử chuyện đánh cắp cổ vật ở Bắc giang cho thấy, một trong các vị sư bị oan khuất, sư cụ Thích Đức Chính cũng bị tra tấn, chết trong tù, các vị khác, bị tra tấn, chết đi sống lại, nỗi oan khuất thấu trời, tiếng khóc than dậy đất. Hãy nghe các nhân chứng tả oán :
“…Tôi thảng thốt kêu : “Ôi máu, máu, kìa ông Túc, máu, cứu tôi với đừng đánh nữa, (nghe kêu ) chúng còn đồng thanh bảo : – Đánh cho mày chết luôn, đánh người là nhiệm vụ của chúng tao. Mày chết đã có bệnh viện chôn. Pháp luật đứng về phía chúng tao. Mày biết chứ ?”
“Tôi bị chúng lột trần truồng, trong khi hai tay bị trói cánh khuỷu, treo lơ lửng trên trần nhà, tên Túc cầm điếu thuốc lá đang cháy liên tục gí vào hai bên mông của tôi, mặc tôi oằn người né tránh, cho đến lúc ngất đi vì đau đớn, gào thét. Tỉnh dậy, chúng lại tiếp tục dùng nhục hình từ thời Trung cổ, buộc sợi dây vải vào phần bìu của tôi, chỗ sát hai “hòn cà” để giật mạnh, khiến dương vật tôi đau điếng. Nỗi đau không chỉ ngấm vào da thịt mà xoáy vào con tim khối óc khi biết mình bị chúng coi như một con thú, đem ra làm trò tiêu khiển với nhau. Trong lúc tôi đau đớn chết lặng, tưởng cả bộ phận sinh dục bị đứt rời khỏi cơ thể thì chúng cười hềnh hệch bảo nhau : “Đã là sư thì cần đếch gì cái ấy, vứt mẹ nó đi. Nào, để chúng tao giúp” (Thích Tâm Thương, thế danh Lê văn Thương, Đơn tố cáo “Địa ngục Xã hội Chủ nghĩa Việt nam, đập dập Tim Gan – Lá Lách).
“…Họ để cho đói cho khát, rồi treo ngược treo xuôi, rồi đằng ra đánh vào bụng chúng tôi. Ngay cả tôi 6 tháng (trong tình trạng) gần như bị tâm thần, oản mạng vì đòn roi, phân ở đít nhày nhụa, mồm máu me loe loét, nói chung là như thời Trung Cổ. (…) Những người có trách nhiệm bảo vệ can phạm lại hành sử như những kẻ lưu manh, mất hết tính người (Người oan khuất Dương Phúc Thiện).
“…Người bị dẫm đạp đến mức ói mửa vẫn phải ăn lại những thứ mình vừa nôn ra, nếu không sẽ bị đánh đến chết (lời chú tiểu Thích Đạo Sơn tức Nguyễn Quý Đoan). Người phải ăn chuột chết, gián chết, vì không thể ăn được mà bị tra tấn, rút lưỡi đến mức lưỡi thè ra ngoài vòm họng cả gang tay (lời Cư sĩ Dương Phúc Thịnh).
“…Chỉ riêng với vụ xử vụ trộm cổ vật này (không hề có tang chứng, vật chứng), cách hành xử của các cán bộ điều tra đối với các bị cáo (không có tội cũng phải đánh thành có tội, còn chưa nhận tội, còn đánh) cùng cách luận tội trong các văn bản cáo trạng của viện kiểm soát, (tù mù, quanh co, phi lý) cách lập nhân chứng giả (mua 500.000 ĐVN 1 người), cách điều khiển phiên toà (Dày đặc công an và chó bec giê) v.v… đủ chứng tỏ ngành luật pháp của tỉnh Bắc Giang đã ra mặt chống đối lại người dân, đi ngược lại lòng dân (Xét xử Vụ trộm Cổ vật Bắc Giang, Một vụ án điển hình).
Như vậy, từ năm 1975 đến nay, người dân Việt nam không có công lý, luật pháp bảo vệ, giống như dân bị mất nước. Đất nước này nhân dân Việt nam có còn hiện hữu hay không ? Hay tất cả đã biến thành tư sản và nô bộc của Đảng Cộng sản Marx-Lenin ?
Thương thay cho dân tộc Việt nam, hết chiến tranh tang tóc, lại phải sống trong cảnh đói nghèo, khủng bố, tù tội, đoạ đày. Người dân luôn hồi hộp, lo sợ, bất an, nên mất sức đề kháng, không dám phân biệt chánh tà, ngày ngày chỉ lo kiếm sống cho bản thân, cho gia đình, cho vợ, cho con, không còn nghĩ đến điều gì khác. Cộng sản lại dùng cái đòn vừa đánh vừa xoa, kèm theo tuyên truyền, ban ơn, khen thưởng để chiêu dụ, níu kéo những người nhẹ dạ, nông nỗi, thiếu hiểu biết, thiếu can đảm tham gia, cộng tác. Cái thòng lọng siết cổ quá chặt, rất khó thở, khi được nới lỏng, dễ thở hơn một chút, đã vội vui mừng, cám ơn rối rít. Đâu có biết, dây thòng lọng vẫn dính trên cổ, có muốn đi đâu xa cũng không được. Điều mơ ước Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền của dân tộc Việt nam sao mà khó quá. Tuy nhiên, sau cơn mưa, trời lại sáng.
Muốn xoá bỏ cái Địa ngục treo ngược, muốn cứu dân tộc ra khỏi ách thống trị của độc tài Cộng sản, muốn đất nước được thịnh trị, phú cường, trước nhất phải đòi hỏi cho được quyền Tự do Thông tin. Khi tin tức đã được lưu thông thì người dân sẽ phân biệt thật giả, hiểu rõ chánh tà, không còn bị tuyên truyền dối gạt được nữa. Tự Do Thông tin như ngọn đèn sáng, làm tan biến bóng tối do bưng bít, lừa gạt. Nhân dân sẽ hết sợ, sẽ lấy lại can đảm, nhất là giới thanh niên, trí thức, sỹ phu, như lời kêu gọi của Hoà Thượng Thích Quảng Độ, Viện Trưởng Viện Hoá Đạo GHPGVNTN, viết trong thư Chúc Xuân năm Ất Dậu, 2005 :
“Hạnh phúc có thể tái tạo, tự do có thể thiết lập, nô lệ có thể chấm dứt. Xin quí vị hãy ra tay chặn ngăn các nẻo dữ, dóng lên tiếng chuông cảnh tỉnh, đánh lên hồi trống đại hùng khai mở Ðường Lành trong năm Ất Dậu 2005, đó là con đường Dân chủ đa nguyên đưa tới sự ổn định, phát triển và an lạc cho đất nước. Chẳng nên nghĩ rằng hễ có công an cho đông, nhà tù cho nhiều, và quân đội hùng mạnh là sẽ giữ được quyền bính mãi mãi. Chỗ dựa vững chắc nhất của một chế độ chính trị là lòng dân”.
Phải chăng vì vậy mà gần đây đã có dấu hiệu tích cực thông qua tiếng nói đòi hỏi dân chủ khắp nơi, như một ngọn cờ đầu đã phất. Tiếp đến là công nhân, nông dân và cuối cùng chắc chắn sẽ là 83 triệu người dân Việt nam cùng đứng lên, nói chung một tiếng nói, dẹp bỏ chế độ Độc tài, Độc đảng, tạo dựng thể chế Đa nguyên, Đa đảng, Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, để cái mà toàn dân đương nhiên phải có quyền được hưởng trong thời đại văn minh, tiến bộ của nhân loại.
(1) Sáu đường (lục đạo) là 6 con đường sống chết của chúng sinh (tức mọi loài) gồm có 3 cõi lành : cõi loài Trời, cõi A Tu La và cõi Người ; và 3 cõi ác : cõi Súc sinh, cõi Quỉ đói và cõi Địa ngục. Địa ngục trong Phật giáo là nơi chịu khổ, do tự mình gây nghiệp nên tự mình chịu quả báo, chứ không phải là nơi tù ngục có người xử lý hành phạt (PTTPGQT chú).
(2) Tam đồ ác đạo. Tam đồ là ba đường bị hành phạt, gồm có Đường lửa (hỏa đồ) là lửa ở địa ngục thiêu đốt tội nhân ; Đường máu (huyết đồ) là nẻo súc sinh nơi ăn thịt lẫn nhau ; Đường dao (đao đồ) là nẻo ngạ quỉ nơi bị gươm đao, gậy gộc bức bách. Ác đạo là con đường ác, cõi ác (PTTPGQT chú).
(3) Đôi, phương ngữ Huế, có nghĩa là vất (PTTPGQT chú).
(4) Tui, phương ngữ Huế, có nghĩa là tôi (PTTPGQT chú).
(5) Ôn, phương ngữ Huế gọi tôn kính các bậc Cao tăng, Trưởng lão đạo cao đức trọng hay các vị lớn tuổi (PTTPGQT chú).
(6) Tự tứ, tiếng Phạn Pravarana, Hán dịch Bát Hòa La, nghĩa là mãn túc, hỉ duyệt, tùy ý sự. Tự tứ là nghi thức tổ chức vào ngày an cư cuối cùng của chư Tăng Ni sau 90 ngày tập trung tu học nơi chùa viện hay tịnh xá. Tự tứ rơi vào ngày Rằm tháng Bảy. Ngày này chư Tăng hết lòng bày tỏ các lỗi lầm của mình (sám hối), thỉnh cầu đại chúng từ bi chỉ dạy. Nhờ sám hối mà thân tâm được thanh tịnh (PTTPGQT chú).
(7) Quy y Tam Bảo : quy y là trở về nương tựa ; Tam Bảo là Phật bảo, Pháp bảo và Tăng bảo. Theo quan niệm phổ thông thì Phật bảo là đức Phật Thích Ca Mâu Ni ; Pháp bảo là ba tạng kinh điển ; Tăng bảo là các chúng xuất gia, gọi là trú trì Tam Bảo. Nhưng theo Đại thừa Phật giáo, ngoài quy y với trú trì Tam Bảo, còn quy y với thập phương Thường trụ Tam Bảo, nghĩa là quy y với tất cả chư Phật trong mười phương, quy y với đạo lý vi diệu của Phật, tức Đệ nhất nghĩa đế, và quy y với vô lượng chúng Bồ tát trong mười phương (PTTPGQT chú).