Vụ phía Trung Quốc sát hại 8 ngư dân Việt Nam và bắt giữ 9 người sống sót cùng phương tiện đánh bắt của họ ở vùng biển Việt Nam được quyền khai thác đã hơn một tháng trôi qua (từ ngày 8 tháng Giêng, 2005).
Sự thật của vụ này như thế nào, ai là kẻ cướp và ai là người bị cướp ? Đằng sau sự kiện này là gì ? (Vâng, thật đáng buồn là ở Việt Nam hiện nay sự thật thường là ở phía đằng sau !)
Qua những thông tin rất kín đáo và hạn chế , người của Tổng cục 5 (tình báo) – Bộ Công an, người của Bộ Ngoại giao Việt Nam và những người thạo tin đã cho biết :
– Đây là những viên đạn cảnh cáo mà phía Trung Quốc bắn sượt mang tai bộ Chính trị và BCH Trung ương Đảng CSVN để răn đe ; hòng hy vọng Việt Nam không thoát ra khỏi quỹ đạo của họ. Vì hội nghị Trung ương vừa qua đã xuất hiện những diễn biến bất lợi cho mối quan hệ nhục nhã giữa nhóm người có nhiều quyền lực nhất trong BCT Đảng CSVN với phía Trung Quốc. Những ngư dân Thanh Hóa tử nạn chỉ là cái cớ để hứng những viên đạn răn đe đó mà thôi.
– Nhiều học sinh, sinh viên Việt Nam đã tự động liên lạc với nhau định tổ chức một cuộc biểu tình tự phát trước sứ quán Trung Quốc để phản đối sự kiện vô nhân đạo và trái luật pháp Quốc tế trên. Nhưng người của Tổng cục 5 tiết lộ : họ buộc phải giải tán cuộc biểu tình từ trong trứng nước- ngoài ý muốn- là theo chỉ đạo của nhóm người thần phục Trung Quốc trong Bộ chính trị.
– Nghe nói phía Trung Quốc sẽ đưa vụ này ra tòa án xét xử, với mục đích kết tội ăn cướp cho những ngư dân Thanh Hóa (?) Chúng tôi nghĩ rằng phía Trung Quốc có thể có đủ mọi cách để thực hiện được ý định này, vì lấy ai làm nhân chứng giữa nơi trời nước mênh mang, ngoài họ và 9 ngư dân Việt Nam còn sống sót. Để ép buộc và dụ dỗ những ngư dân nghèo khó, cùng quẫn này, chắc không phải quá khó khăn với Trung Quốc. Chỉ cần cái dùi cui và tiền bạc là có thể buộc họ phải đổi ý để tự làm nhân chứng cho phía ăn cướp rằng mình mới là kẻ ăn cướp.
Than ôi ! nhục lắm thay cho những ai không còn biết liêm sỉ, bán rẻ sinh mạng đồng bào và đất đai của tổ tiên mình cho ngoại bang chỉ để đổi lấy sự hậu thuẫn, hy vọng kéo dài thêm thời gian trên cái ghế độc tài, phản dân chủ – tự do đã mục ruỗng, để mà vơ vét cho đầy túi tham.
Than ôi ! buồn lắm thay cho những ai chỉ vì sợ hãi, ích kỉ mà thờ ơ, dửng dưng trước những bất công, bất hạnh của đồng bào và đất nước mình ; chẳng dám đứng lên (dù chỉ là lên tiếng) để mà bênh vực, bảo vệ !
Khi thể chế độc tài phản dân chủ – tự do còn cai trị đất nước thì mọi bất hạnh cho từng con người và cả dân tộc đều có thể xảy ra.
Hào khí dân tộc trong lời “Hịch tướng sỹ” và “Bình Ngô đại cáo” của tiền nhân có còn vang vọng trong tâm thức người dân Việt Nam nữa không ? Những người cầm quyền còn có lương tri nghĩ gì về sự kiện này ?
Hà Nội ngày 14.2.2005