PARIS, ngày 12.1.2013 (PTTPGQT) – Hòa thượng Thích Viên Lý, Tổng Thư ký Văn phòng II Viện Hóa Đạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN), vừa gửi đến Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế để phổ biến bức Thông bạch của Đại lão Hòa thượng Thích Chánh Lạc về hai ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm, và Phạm Hoàng Bá, tức Phạm Hoàng Vương, “viết nhiều bài về Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống nhất, Phòng Thông Tin Phật Giáo Quốc Tế, chùa Điều Ngự đã gây ra nhiều ngộ nhận không đáng có liên quan đến cá nhân tôi (Thích Chánh Lạc)”. Hòa thượng minh định qua Thông bạch này “những bài phê bình, chỉ trích của hai ông là quan điểm, nhận định của cá nhân họ, tuyệt nhiên không có sự đồng thuận hoặc liên quan gì tới tôi cả” ; và “hơn một lần tôi đã có lời yêu cầu hai vị ấy không nên trộn lẫn vấn đề Giáo Hội với việc cá nhân, nhất là trong lúc nầy. Nhưng, không hiểu vì sao sự việc đáng tiếc ấy cứ tiếp diễn !”
Cho đến nay, nạn nhân của những bài đánh phá nói trên, đặc biệt là Chùa Điều Ngự ở thành phố Westminster, California, và Hòa thượng Thích Viên Lý, cũng như Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế ở Paris và cá nhân chúng tôi, Võ Văn Ái, chưa hề có sự lên tiếng hay phản biện nào cả. Ngoại trừ Thông cáo báo chí phát hành ngày 14.11.2012 đăng Thư ngỏ của Huynh trưởng Lê Công Cầu gửi ông Bảo Quốc Kiếm, Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế có đưa ra 9 nhận định về những sai lầm của ông Bảo Quốc Kiếm khi công khai đưa lên Mạng những ý kiến vu khoát Giáo hội.
Do Văn phòng II Viện Hóa Đạo đã im lặng quá lâu (10 tháng) trước sự trạng đánh phá Giáo hội của hai ông Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương ; nên để hiểu bản Thông bạch hôm nay, Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế xin phân tích trong bối cảnh nào các sự kiện trên phát khởi.
Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) là nạn nhân bị nhà cầm quyền Bắc Việt đàn áp ngay trong năm 1975 và cứ thế kéo dài suốt 38 năm qua. Khiến 12 Tăng Ni chùa Dược Sư ở Cần Thơ phải tự thiêu tập thể ngày 2.11.1975 để phán đối chính sách đàn áp Phật giáo. Cho đến năm 2005, tổng cộng đã có 22 Tăng Ni, Phật tử tự thiêu trong cuộc vận động cho tự do tôn giáo và nhân quyền tại Việt Nam.
Qua năm 2004, mũi dùi của nhà cầm quyền Hà Nội chĩa ra hải ngoại khi ban hành Nghị quyết 36 với mục tiêu làm phân hóa và lũng đoạn Cộng đồng Người Việt Hải ngoại nói chung và Cộng đồng Phật giáo nói riêng, để mặt trận ngoại giao quốc tế của Hà Nội không còn vấp phải khối lượng phê phán nhân quyền, dân chủ, và đàn áp tôn giáo của Cộng đồng đấu tranh của Người Việt Dân tộc.
Lạ thay, đồng thời với sự xuất hiện của Nghị quyết 36, thì nội bộ Phật giáo hải ngoại xuất hiện Nhóm Thân hữu Già Lam cũng trong năm 2004, đặt vấn đề “chỉ nên tu học, không nên liên hệ việc thế sự”, dần dà nẩy sinh sự ly khai GHPGVNTN thành từng manh mún nhóm : Tăng Ni Việt Nam Hải ngoại, Về Nguồn, v.v… Tự bản chất, các nhóm này là đối sách của Hà Nội phóng tay dàn dựng, mà mục tiêu nhắm vận động rút tên Việt Nam ra khỏi danh sách CPC của Hoa Kỳ, là danh sách các quốc gia đàn áp tôn giáo cần đặc biệt quan tâm bị chế tài trên lĩnh vực kinh tế và tài chánh, chiếu theo Luật Tự do tôn giáo mà Quốc hội Hoa Kỳ ban hành năm 1998. Việt Nam bị đưa vào danh sách CPC năm 2004 và 2005.
Rồi sẽ thấy cuộc dàn dựng quy mô tiếp theo của Hà Nội qua ba sự kiện Phật giáo : Đón tiếp tưng bừng Tăng thân Làng Mai và giáo chủ Nhất Hạnh về Việt Nam “tự do” thuyết pháp từ Bắc tới Nam (trong khi hai vị lãnh đạo tối cao GHPGVNTN là hai Ngài Huyền Quang và Quảng Độ vẫn bị quản chế khắt khe và GHPGVNTN bị cấm hoạt động) ; Tổ chức Hội thảo Phật giáo Quốc tế tại Saigon do hai cựu tử tù, Giáo sư Lê Mạnh Thát và Thượng tọa Thích Tuệ Sỹ chủ trì ; và Phật Đản LHQ tại Hà Nội.
Sự hợp đồng liên quốc Bắc Kinh – Hà Nội lộ rõ, kể từ khi Đức Tăng Thống Thích Quảng Độ nhân danh Hội Đồng Lưỡng Viện lên tiếng về âm mưu xâm lăng của Bắc Kinh thông qua việc khai thác Bô-xít Tây Nguyên, cưỡng chiếm Hoàng Sa, Trường Sa, lấn rừng ở biên giới phía Bắc, lập làng Tàu xuống tận vùng Cà Mau, v.v… thì cộng đồng hải ngoại bắt đầu thấy xuất hiện một số bài viết của Tuấn Phan, Trần Thanh, Hàn giang Trần Lệ Tuyền, Hứa Vạn Thọ, Đặng Phúc, Việt Thường, Joseph Phạm, v.v… đăng tải trên một số Trang nhà ở Luân Đôn, Paris và Hoa Kỳ, mở đầu chiến dịch đánh phá Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN), Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ và hàng giáo phẩm Giáo hội. Phải chăng vì Giáo hội dám động tới Thiên triều phương Bắc ?
Nhiều tháng qua, xuất hiện một Đài Truyền hình gọi là “Quốc gia” tại Quận Cam miền Nam California do nhóm Dương Đại Hải – Liên Thành ngày ngày biểu dương “Văn hóa chửi”, ra rả lăng nhục, vu khống GHPGVNTN cùng hàng giáo phẩm Giáo hội.
Suốt năm 2012, chiến dịch bôi nhọ, hạ độc thủ nhắm vào GHPGVNTN dữ dội hơn bao giờ qua hai Nhóm Đặc công phá hoại sự đoàn kết Cộng đồng Người Việt Hải ngoại từ ngoài Phật giáo đánh vào, và Nhóm Đặc tình từ trong cộng đồng Phật giáo tập kích đánh ra với hai mục tiêu. Một là nói theo danh từ cộng sản “dứt điểm” GHPGVNTN ở hải ngoại để có thể rảnh tay thanh toán GHPGVNTN trong nước. Và hai là dâng công chào mừng Đại hội Phật giáo Toàn quốc kỳ VII tổ chức tại Hà Nội từ ngày 21 đến 24.11.2012.
Năm 1981, Đảng Cộng sản cho ra đời tổ chức Phật giáo làm công cụ chính trị cho nhà nước Cộng sản có tên Gíao hội Phật giáo Việt Nam, mà quần chúng quen gọi là Giáo hội Phật giáo Nhà nước hoặc Giáo hội Phật giáo Quốc doanh. Năm nay Giáo hội này họp Đại hội Toàn quốc kỳ VII. Nên hai bộ phận đặc công và đặc tình ở hải ngoại nhận chỉ thị bồi tiếp sự phá hoại nhằm tiêu diệt GHPGVNTN Hải ngoại, và mục tiêu cấp thời là triệt hạ Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế, cơ quan thông tin và phát ngôn của Viện Hóa Đạo trong nước, đảm lãnh nhiệm vụ vận động quốc tế cho tự do tôn giáo, nhân quyền và dân chủ Việt Nam.
Bởi đó mà chúng ta thấy bọn Đặc công viết bài đánh rát, vu hãm ba đời Tăng Thống (Đức cố Đệ Tam Tăng Thống Thích Đôn Hậu, Đức cố Đệ Tứ Tăng Thống Thích Huyền Quang, Đức Đương kim Đệ Ngũ Tăng Thống Thích Quảng Độ) bằng thứ ngôn ngữ côn đồ, tung tài liệu giả, trích đủ loại báo chí trước năm 1975 không phân biệt trắng đen để vu hãm GHPGVNTN là “Cộng sản”.
Tại cuộc Hội luận ở Chùa Điều Ngự hôm 13.10.2012, câu hỏi của Giáo hội đưa ra thì bọn Đặc công im hơi lặng tiếng : “Đệ nhất VNCH và Đệ nhị VNCH là chính thể quốc gia, đặt Cộng sản ra ngoài vòng pháp luật, nếu GHPGVNTN là Cộng sản thì sao hai thể chế ấy không hề đặt GHPGVNTN ra ngoài vòng pháp luật ?”
Trong khi ấy, bọn Đặc tình từ bên trong Cộng đồng Phật giáo, đánh vào nền tảng pháp lý của GHPGVNTN, moi móc những sự kiện không có để vu khoát Giáo hội. Chúng tưởng rằng các chiêu thức hư truyền (có hệ thống từ thời Kominform của Staline qua phương thức Agitprop) ấy sẽ mang tác dụng gây rối và hoang mang quần chúng Phật tử. Nhưng không ngờ bọn họ ngày càng bị cô lập trong manh chiếu rách cô thế. Tuy đã góp công cung cấp chất liệu cho cơ quan phản gián Hà Nội khai triển trong những chiến dịch đánh phá mới.
Kể từ tháng 3.2012, ông Bảo Quốc Kiếm khởi sự một loạt bài vu khoát Hòa thượng Thích Viên Lý và Chùa Điều Ngự, là nơi đặt trụ sở của Văn phòng II Viện Hóa Đạo GHPGVNTN Hải ngoại tại Hoa Kỳ ở thành phố Westminster, tiểu bang California, Hoa Kỳ.
Ông ta tung hàng loạt bài chất vấn Chùa Điều Ngự. Chất vấn hình thức, nhưng nội dung tố cáo, công khai đưa lên Mạng Inernet nhằm gây rối công luận.
Trước đây, chúng tôi chỉ phong thanh ông Bảo Quốc Kiếm là thủ hạ của Hòa thượng Thích Chánh Lạc, dù các bài ông viết mấy năm qua ông luôn tự “xác nhận” ông không là thành viên của GHPGVNTN, khiến chúng tôi bị lầm. Mãi đến gần đây, khi ông và ông Phạm Hoàng Vương công bố trên bài viết chức vị họ thuộc một đơn vị nhỏ của GHPGVNTN, và là đệ tử của Hòa thượng Chánh Lạc, chúng tôi mới giật mình bỡ ngỡ.
Một người có liên hệ với GHPGVNTN và có chức vụ dù ở đơn vị nhỏ, ông Bảo Quốc Kiếm là Ủy viên Nghi lễ chùa Từ Quang dưới quyền lãnh đạo của HT. Chánh Lạc, ông Phạm Hoàng Vương là đệ tử quy y HT. Chánh Lạc, giữ chức vụ Phó chủ tịch Hội Phật học Kansas, thì không thể nào bàn chuyện Giáo hội công khai trên Mạng Internet, khi chưa đưa ra thảo luận trong nội bộ của đơn vị địa phương mình. Huống chi hai ông có đường dây điện thoại liên lạc thường trực với HT Chánh Lạc.
Ông Bảo Quốc Kiếm viết thư chất vấn những sự kiện thuộc phạm vi sinh hoạt của Giáo hội ở hải ngoại. Nhưng lại trực tiếp gửi về Viện Hóa Đạo trong nước, cùng lúc công khai đưa lên Mạng cho mọi người cùng đọc ! Ngày 16.6.2012, Thượng tọa Thích Viên Hỷ, Thư ký Văn phòng Viện Hóa Đạo hồi âm ông Bảo Quốc Kiếm rằng :
“Văn phòng Viện Hóa Đạo có nhận được thư của ông yêu cầu trả lời về nhiều việc ở hải ngoại. Vấn đề này trước đây Lực lượng Cư sĩ Chấn hưng Phật giáo cũng đã có thư như vậy. Và Hòa thượng Thích Viên Định lúc đó là Phó Viện trưởng kiêm Tổng Thư ký Viện Hóa Đạo đã trả lời chung qua bài viết “Sử dụng quyền tự do ngôn luận”. Đây là những việc xẩy ra tại hải ngoại, xin ông trực tiếp liên hệ với Văn phòng II Viện Hóa Đạo, vì các việc này thuộc quyền của Văn phòng II Viện Hóa Đạo mà trong nước không thể thích ứng”.
Thế nhưng, ông Bảo Quốc Kiếm bất chấp hệ thống hành chính của Giáo hội. Ông mải mê tiếp tục viết bài vu khoát Giáo hội gửi về trong nước, cùng lúc công bố trên Mạng Internet. Bất tuân thủ tục hành chính và lễ tân nội bộ của một tổ chức.
Từ ngày 12.11.2012 trở đi, ông viết 5 bài chỉ trích Hiến chương bản tu chính của GHPGVNTN năm 2011 như một phán quan tòa án. Đây là sự lạm quyền và hỗn láo với chư vị cao tăng Trưởng lão Giáo hội.
Hiến chương thường được các bậc cao tăng thạc đức chấp bút. Các ngài nắm vững giáo lý Phật đà, lại am hiểu tình hình xã hội để khế cơ khế lý đạo Phật vào thời đại, mới có thể soạn thảo cương lĩnh hoạt động. Văn bản dự thảo sẽ đem ra thảo luận tại Đại hội Khoáng đại của Giáo hội để hàng giáo phẩm và chư Tăng đại biểu đại hội thảo luận, thông qua. Việc đã xẩy ra từ năm 1964 trở về sau.
Ông Bảo Quốc Kiếm không giữ bất cứ chức vụ gì trong GHPGVNTN trước và sau năm 1975, thì lấy tư cách gì để trịch thượng chỉ trích, đàn hặc bản Hiến chương của Giáo hội ? Thử hỏi với tư cách một công dân vô danh như ông mà đàn hặc bản Hiến pháp của Hoa Kỳ như các bài viết hoang tưởng của ông, thì việc gì sẽ xẩy ra ?
Chuyện của người thợ bạc, anh thợ rèn không nên xía vào.
Ông Bảo Quốc Kiếm còn đặt những câu hỏi rất công an đối với hàng giáo phẩm : Hiến chương do ai thảo khi tu chính ? Họp ở đâu ? Gồm những ai thông qua bản Hiến chương ?
Một giáo hội bị đàn áp, khủng bố suốt 38 năm ròng mà ông Bảo Quốc Kiếm yêu cầu công khai hóa danh sách thành viên dự đại hội ? Nếu không trình cho Công an cộng sản bắt thì để làm gì ? Hay những ngày sung túc ở Hoa Kỳ làm ông quên mất khổ nạn của Phật giáo tại Việt Nam ?
Ông chất vấn vì sao Lời mở đầu của Hiến chương thay đổi ? Vì sao phá bỏ huy hiệu Giáo hội ? Những câu hỏi hoang tưởng của một kẻ không biết việc, lại thiếu tự trọng. Hiến chương là văn bản pháp quy dành cho sự hành hoạt của một tổ chức theo từng thời kỳ lịch sử. Hiến chương không là chân lý bất di bất dịch. Hoàn cảnh GHPGVNTN năm 1964 khác với những năm sau, và hoàn toàn khác vào năm 2011 dưới chế độ độc tài cộng sản. Cho nên có những lần tu chính để tổ chức kiện toàn và đối ứng với từng thời thế.
Theo quyết định của Đại hội GHPGVNTN kỳ V tại Saigon ngày 12.12.1973, huy hiệu của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất là hình pháp luân có 12 căm ghi rõ tại điều 2, chương thứ nhất Hiến chương, đã không còn 12 nụ ngoài vòng tròn pháp luân. Phòng Thông tin Phật giáo đã cho đăng trên Thông cáo báo chí ngày 14.11.2012, in lại bản sao của Cố Hòa thượng Viện trưởng Viện Hóa Đạo, Đại lão Hòa thượng Thích Trí Thủ, ấn ký ngày 18.7.1976 gửi sang Paris cho chúng tôi (Võ Văn Ái). Hình vẽ Huy hiệu trong bản Hiến chương này đã không còn 12 nụ bên ngoài như ông Bảo Quốc Kiếm cố tín rêu rao như chân lý thần quyền.
Trung Cộng tiến chiếm biển đảo Việt Nam – Mặc ! Nhà cầm quyền Cộng sản đàn áp các Chùa Viện thuộc GHPGVNTN, quản chế khắt khe Đức Tăng Thống Thích Quảng Độ – Mặc ! Công an Đà Nẵng cấm chùa Giác Minh của Giáo hội không được cử hành Đại lễ Phật Đản và Vu Lan từ ba năm qua – Mặc ! Ông Bảo Quốc Kiếm và thủ hạ Phạm Hoàng Vương chẳng động tâm, ngày ngày họ ngồi trước máy vi tính lý sự vặt, viết bài đánh phá Giáo hội. Riêng việc huy hiệu Gíao hội đã đổi thay 30 năm rồi, mà ông Bảo Quốc Kiếm cũng chẳng hề biết !!
Phòng Thông tin Phật giáo còn lưu trữ nhiều văn kiện của Viện Hóa Đạo trong nước sau 1975 mà trên khuôn dấu chỉ có hình pháp luân không có nụ bên ngoài. Ví dụ như Giáo điệp của Hội đồng Viện Tăng Thống GHPGVNTN ký ngày 21.10.1981, mà bản sao nguyên văn do Viện trưởng Viện Hóa Đạo, Hòa thượng Thích Trí Thủ ký và đóng khuôn dấu Viện Hóa Đạo với huy hiệu pháp luân 12 căm không có 12 nụ bên ngoài.
Chư Tăng và Phật tử hải ngoại, từng đọc và xúc động bức Thông điệp của Đức cố Đệ Tam Tăng Thống Thích Đôn Hậu gởi chư Hòa thượng, Thượng tọa, Đại đức Tăng Ni và Đồng bào Phật tử Việt Nam ở Hải ngoại, viết từ Huế ngày 31.10.1991, chỉ đạo việc thực hiện thống nhất Giáo hội ở hải ngoại. Ngài đã ký và đóng khuôn dấu Viện Tăng Thống với huy hiệu Pháp luân 12 căm không có 12 nụ bên ngoài.
Thế nhưng qua 4 bức Tâm thư gửi Hòa thượng Thích Viện Định, Viện trưởng Viện Hóa Đạo, khởi viết ngày 20.10.2012, ông Bảo Quốc Kiếm lên mặt phán quan hỗn láo như sau :
“Huy hiệu Giáo hội như Quốc huy một nước, là hình ảnh tượng trưng cho Giáo hội, thế mà nay qúy ngài tự tiện thay đổi “cục bộ” ; nghĩa là qúy ngài đã lái Giáo hội đi theo một con đường khác rồi chăng ? (…) Đức cố Tăng Thống [Đại lão Hòa thượng Thích Huyền Quang] và Đức Tăng Thống hiện nay [Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ] đã tự ý li khai khỏi Giáo hội, phủ nhận phù hiệu của Giáo hội mà từ 01-4-1964 đã được ghi trong Hiến chương. Lần tu chính 12-12-1973 cũng giữ nguyên” (?!).
Không biết thì nên học hỏi để khai tâm. Đừng phát ngôn bừa bãi theo ý chí hay theo chỉ thị.
Chưa kể tư cách thiếu văn hóa và lễ độ với các bậc cao tăng, cung cách suy diễn chủ quan, kiến thức thô thiển, và cố tín của hai ông Bảo Quốc Kiếm, Phạm Hoàng Vương đã thực hiện cung cách vu oan giá họa và giết người của các Tòa án Dị giáo thời Trung cổ Châu Âu, hay Tòa án Nhân dân thời Cải cách Ruộng đất của Việt Minh. Điều này cho thấy ông Bảo Quốc Kiếm hoạt động đảng phái quá lâu, như ông tiết lộ qua bài ông viết, nên ông lầm lẫn Giáo hội của một tôn giáo lớn có hai nghìn năm lịch sử, với một đảng phái chính trị. Cách phê phán chỉ điểm này chỉ mang lại sự hàm oan và chết chóc cho người ông chỉ trích, chứ chẳng mang màu sắc khoan hòa, từ ái của người con Phật thấm nhuần giáo lý từ bi.
May mà ông không có quyền bính, dù dưới thể chế Cộng sản hay Quốc gia, người bị ông chụp mũ qua các bài viết hiện nay chắc chắn sẽ được ông đưa lên đoạn đầu đài.
Ngoài việc đánh vào nền tảng pháp lý Gíao hội khi chỉ trích vô bằng Hiến chương GHPGVNTN tu chính năm 2011, bốn bức Tâm thư hỗn láo gửi Hòa thượng Viện trưởng Thích Viên Định, qua đó ông Bảo Quốc Kiếm chỉ trích và “dạy dỗ” Hòa thượng đủ thứ kể cả cách viết văn hành chánh (sic) mà ông mục hạ vô nhân gán cho Hòa thượng Thích Viên Định không thông, và chỉ trích Hòa thượng sai lầm khi lên tiếng cầu siêu cho bà Đặng Thị Liêng tự thiêu phản đối Cộng sản ức chế con bà là chị Tạ Phong Tần.
Ông còn cặm cụi viết 18 bài gọi là “tìm hiểu” cuốn sách “Người Trí thức hành động và dẫn đường” của Võ Văn Ái. Tìm hiểu ? Phê bình ? hay vu khoát và mạ lỵ ?
Học giới tiến bộ nhờ sự phê bình của các nhà bình luận, học giả. Mọi người cầm bút đều cần sự chỉ giáo những ưu khuyết, chê khen của các bậc cao minh để tiến thân. Thời nào, nước nào, học giới luôn trân trọng nhà phê bình.
Nhưng 18 bài gọi là “tìm hiểu” của ông Bảo Quốc Kiếm chỉ tập trung những suy diễn hoang tưởng và điên cuồng của một tâm địa hoảng loạn, ẩn ức, nếu không là viết theo chỉ thị. Tuy mục tiêu chẳng che giấu được ai, là quyết đánh đổ vai trò thông tin và phát ngôn nhân của chúng tôi (Võ Văn Ái) bằng phương pháp vu khống, mạ lỵ. Công tác mà hàng trăm tờ báo Cộng sản trong nước viết hằng nghìn bài từ năm 1977 để vu khoát chúng tôi (Võ Văn Ái). Không thành công, cơ quan phản gián Cộng sản giao việc này cho Nhóm Giáo Điểm bồi tiếp đánh phá chúng tôi, nhóm này cho phát hành 2, 3 cuốn sách mạ lỵ cá nhân chúng tôi đem phân phát cho tất cả các chùa viện ở Việt Nam cũng như ở hải ngoại. Lại cũng chẳng thành công, nên Trang Nhà của cơ quan phản gián Bộ Công an ở Texas có tên “Đông Dương Thời báo” được giao ban chiến dịch vu khoát và bôi nhọ cá nhân Võ Văn Ái.
Lạ thay, tám tháng qua Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương vô tình hay hữu ý bồi tiếp những tay bồi bút nói trên trong chiến dịch dẹp tan Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế và triệt hạ cá nhân Võ Văn Ái.
Lẽ ra chúng tôi không đề cập tới cuốn sách “Người Trí thức hành động và dẫn đường”, vì sách này là chuyện học thuật cá nhân chúng tôi chẳng liên quan đến Giáo hội. Nhưng ông Bảo Quốc Kiếm và nhóm ông quyết tâm kết hợp vai trò Phát ngôn nhân Viện Hóa Đạo với cuốn sách để vu khoát Võ Văn Ái là “Mao ít, là nhân viên Phòng Nhì của Pháp, CIA của Mỹ, KGB của Liên Xô cũ, Việt Cộng… là Công giáo Vatican gửi vào nằm vùng phá hoại Phật giáo”. Ghê quá, một thứ tình báo Ngũ trùng !
Phải mắc bệnh tâm thần mới suy diễn cuồng loạn như thế. Song kẻ điên chỉ chửi bới, nói ba láp, nhưng không vu khống có mục tiêu. Thế thì có cái gì trầm trọng và nguy hiểm hơn sau cơn điên của ông Bảo Quốc Kiếm.
Sách “Người Trí thức hành động và dẫn đường” vốn là cuộc phỏng vấn dài 56 câu của bà Lê Thị Huệ, Chủ biên Báo điện tử Gió O bắt đầu ngày 23.11.2009 và kéo dài trong 5 tuần lễ. Trong thời gian này có 380 nghìn người vào Mạng Gió O đọc cuộc phỏng vấn này. Sang năm 2010 Nhà xuất bản Quê Mẹ ở Paris cho phát hành thành sách, bổ sung nhiều tư liệu và hình ảnh.
Báo điện tử Gió O là tờ báo văn học và sáng tác, không là báo nghiên cứu Phật học. Vì vậy các câu hỏi của bà Huệ liên quan tới Phật giáo Việt Nam, tôi trả lời theo sự hiểu biết và suy nghiệm của riêng tôi trong thời gian 70 năm tôi học Phật và sống đạo. Biết độc giả đa số không Phật tử và sống trong nước, nên tôi cố gắng trình bày đạo Phật thật đơn giản, càng ít thuật ngữ, càng ít tương chao càng qúy, mong được độc giả không Phật tử lưu tâm tới một nền đạo lý dân tộc độc đáo bị bỏ quên vì tranh chấp chính trị. Khác với khi tôi viết bài nghiên cứu về Phật giáo.
Nay phê sách, ông Bảo Quốc Kiếm tràng giang đại hải về giáo lý đạo Phật để chê tôi dốt. Xưa nay viết lách, trước tác, tôi chưa một lần công bố tôi “giỏi” trên bất cứ lĩnh vực gì. Tôi viết để cầu học, không để khoe lòe. Ba bồ sách của thiên hạ dường như ông Bảo Quốc Kiếm chiếm cả ba. Tôi có giành ông đâu, sao ông cứ phải liên miên phê tôi dốt như một điệp khúc trong suốt 18 bài bôi nhọ sách ?
Tôi nhận xét tính đặc thù của Phật giáo Viêt Nam là vai trò đóng góp của người Cư sĩ. Phái Thiền Trúc Lâm đời Trần trượng trưng cao điểm cho vai trò này. Ở Âu Mỹ, Phật giáo Tây Tạng và Nhật Bản thành công thu hút lượng Phật tử / Cư sĩ đông tới những trăm nghìn. Cho nên tôi nghĩ rằng với truyền thống đặc thù của Phật giáo Việt Nam sẽ có đóng góp lớn cho vấn đề gầy dựng khối Cư sĩ Phật hóa nhân gian.
Nhưng vì đâu giới Cư sĩ Phật giáo vạm vỡ giải quyết các vấn đề xã hội và nhân sinh thời Lý, thời Trần, kể cả thành công đánh tan quân ngoại xâm phương Bắc, thì nay ở thời đại tối nhiễu nhương, đại khủng hoảng của dân tộc, giới Cư sĩ Việt Nam tuyệt nhiên im ắng ? Tôi đề cập Pháp môn Cư sĩ trong tinh thần đó. Nhưng ông Bảo Quốc Kiếm lại đem vấn đề này ra chế diễu.
Tôi lấy làm lạ những người như ông Bảo Quốc Kiếm mở miệng thường tuyên bố đạo Phật có 84.000 pháp môn. Nhưng trong tay lại không có toàn bộ danh sách 84.000 pháp môn ấy, thì làm sao ông dám bàn chuyện Pháp môn Cư sĩ ? Bộ Kinh Vimalakirtinidesa / Duy Ma Cật kỳ vĩ xuất hiện khoảng thế kỷ I Tây lịch chưa đủ khai ngộ cho trí não ông sao ? Hóa ra ông Bảo Quốc Kiếm chỉ vui thú với kiến chấp và hí luận, mà không biết nghĩa đạo cao siêu, thâm huyền ở đâu.
Tôi cho in vào sách một số hình cha mẹ tôi, những người liên hệ đời tôi cùng những hoạt động quốc tế tôi tham gia mấy mươi năm qua.
Đắc ý với lý luận đuổi gà của ông, ông Bảo Quốc Kiếm nhìn tấm hình của mẹ tôi đăng trong sách, rồi đưa ngòi bút “khoa học” của ông diễn tả như sau : “Nhìn kỹ cách ăn mặc, khuôn mặt, cách búi tóc của bà cụ, tôi có cảm tưởng bà là người Thiểu số trên Hoàng Liên Sơn. Để kiểm tra lại vấn đề này, tôi đã tra cứu nhiều về các Dân tộc ở đó, xem xét văn hoá, đời sống…..thì có thể bà cụ là người Thái Trắng. Dân tộc này ở cả hai bên biên giới, và họ là chủ của vùng cao nhất này. Họ là những người phát xuất từ Vân Nam Trung Hoa”. Từ phát kiến ấy, ông Bảo Quốc Kiếm ba hoa về gia tộc tôi là dân tộc thiểu số Thái trắng, mà lại theo đạo công giáo xa gần với đường hướng của kẻ “chống Cộng sắt máu” là Linh mục Nguyễn Lạc Hóa cũng là Trung tá Biệt khu Hải Yến của ông Ngô Đình Diệm. Thủ hạ Phạm Hoàng Vương của ông Kiếm tung hứng gọi tôi là “Chiên Nùng” (dân tộc thiểu số Nùng theo Thiên chúa giáo) . Ông Bảo Quốc Kiếm hư cấu quan điểm “dân tộc học” của ông để khám phá chữ “Bạch y” trong chữ Bạch y Cư sĩ tôi sử dụng trong bài Thiền sư Pháp Thuận đăng trên tạp chí Gió O là tên gọi của dân tộc Thái trắng ! Ông hay khoe chữ Hán khi viết bài, nhưng lại không biết Bạch y có từ điển cố Trung quốc, để nay mừng rỡ tiếp thu tôi vào dân tộc Thái vì tôi sử dụng từ Bạch y Cư sĩ !
Chưa hết.
Công trình nghiên cứu dài hơi và “khoa học” của ông đưa tới kết luận mà ông muốn tôi phải là người như ông muốn. Vì ý ông là Ý Trời – Ý của Thượng đế theo tư tưởng nhị nguyên của ông vốn là một biến thái của Hư vô chủ nghĩa :
“Tất cả thứ ấy cho phép người đọc hiểu là ông (tức Võ Văn Ái) không phải người Kinh ở Huế, Mà là DÂN TỘC THÁI TRẮNG [ông Kiếm viết chữ đỏ trong bài] đã được “nhà thờ” [ám chỉ đạo Công giáo]giáo dưỡng, kêu giết người, rồi bị án tử hình, rồi đưa đi trốn. Và cuối cùng năm 1997 ông đã tự thú là “tử tội” được Nguyễn Ngọc Lễ Đại tá Tổng Giám Đốc Công An Cảnh sát thời Diệm cứu thoát và đưa đi Pháp, qua Đức học trong TU VIỆN MẸ CÔNG GIÁO. Tất cà đó là do ông tự viết ra, tôi không thêm bớt chữ nào” (sic).
Phê bình sách như thế gọi là gì nếu không là vũ đoán ? Đem bục công an đặt giữa trái tim người ?
Thưa ông Bảo Quốc Kiếm, Đức cố Tăng Thống Thích Huyền Quang biết rõ gia đình ông Ngoại và mẹ tôi ở Bình Định, có lò gạch ở Cầu Đôi từ những năm 30 ! Nghe tin này, chắc ông Kiếm lại sẽ khổ công “tra cứu nhiều về các Dân tộc” ở Bình Định để sẽ cải chính rằng mẹ tôi là người Ra-đê ?
Ông Bảo Quốc Kiếm không chỉ “nghiên cứu khoa học” như thế, văn chương ông Ủy viên Nghi lễ, vừa là thủ hạ vừa là cố vấn của Hòa thượng Chánh Lạc, có lúc còn “bay bướm” xuống hạ bộ con người. Đọc lời tôi đáp bà Lê Thị Huệ về “nhận xét cấu trúc tiếng Pháp, tiếng Tàu và tiếng Việt” trong sách “Người Trí thức hành động và dẫn đường”, một câu hỏi thuần túy về ngữ học, ông Bảo Quốc Kiếm lái sang con đường bay bướm cố hữu và tục tĩu của ông khi viết :
“Nếu tư tưởng ông Ái không dính với “L” (vulva), với “C” (penis) thì cái mồm ông làm sao nói được mấy chữ này, tay ông dính mấy cái này (…) lưỡi của Ái động hoài với “L”, “C”, liếm, mút, ăn…nói năng…”.
Thật khó hiểu thứ ngôn từ của một người tự nhận là Phật tử, lại giữ vai trò Ủy viên Nghi lễ Phật giáo trong một đơn vị do Hòa thượng Chánh Lạc lãnh đạo ?!
Qua các bài viết, ông Bảo Quốc Kiếm không ngừng lập đi nói lại vu cáo tôi : “Võ Văn Ái muốn đem ý tưởng của Giáo Hoàng La Mã áp đặt vào Phật Giáo, nên mới tạo ra cái Lực lượng Chấn hưng Phật giáo để làm nòng cốt chính trị trong cái gọi là “nghĩa vụ cụ thể tôn giáo” chăng ?”
Xin thưa ngay, tôi chẳng có quan hệ gì với Lực lượng Cư sĩ Chấn hưng Phật giáo do ông Thục Vũ thành lập vì mấy lẽ. 1. Lực lượng Cư sĩ Chấn hưng Phật giáo từng xác nhận họ không là thành viên của GHPGVNTN, mà tôi thì không hoạt động với các tổ chức ngoài Giáo hội. 2. Tôi có gặp ông Thục Vũ năm 2000, lúc ông là người phụ tá đắc lực và tin cẩn của Hòa thượng Chánh Lạc, ông giữ chức Tổng thư ký Tổng vụ Hoằng pháp mà Hòa thượng là Tổng vụ trưởng. Rồi bẵng đi gần chục năm tôi không hề gặp lại ông. 3. Khi ông thành lập Lực Lượng, bà Tổng thư ký Tuệ Kiếm có điện thoại mời tôi trình bày hiện tình GHPGVNTN hai lần trên Paltalk của Lực lượng, tôi nhận lời như nhận lời tất cả các cơ quan truyền thông, báo chí quốc tế hay cộng đồng người Việt.
Vì thấy sự tranh cãi qua các bài viết chửi bới của ông Bảo Quốc Kiếm đối với Lực lượng của ông Thục Vũ làm mất uy tín Giáo hội, nên năm 2010, Văn phòng II Viện Hóa Đạo ra quyết định yêu cầu mọi thành viên của Giáo hội không liên hệ với hai phe đang tranh chấp này. Mặt khác, tôi quan niệm cuộc tranh chấp giữa nhóm ông Bảo Quốc Kiếm và ông Thục Vũ là cuộc “nội chiến” giữa gia đình họ KHÔNG. Các đệ tử quy y với Hòa thượng Chánh Lạc đều được Hòa thượng cho pháp danh lấy chữ Không làm đầu, ông Thục Vũ có pháp danh Không Vô, ông Phạm Hoàng Vương có pháp danh Không Vương. Từ xưa đến nay, tôi chưa một lần can thiệp hay liên hệ với bất cứ người đệ tử nào của Hòa thượng Chánh Lạc. Cho nên tôi không có bất cứ quan hệ gì với nhóm Lực lượng Cư sĩ Chấn hưng Phật giáo của ông Thục Vũ, nói chi tới “lãnh đạo” họ như Hòa thượng Chánh Lạc và nhóm ông Bảo Quốc Kiếm gán cho tôi.
Chỉ mấy thí dụ nhỏ nêu trên đủ thấy loạt bài của hai ông Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương đánh phá GHPGVNTN, Chùa Điều Ngự, Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế và sách của tôi, phục vụ cho ai trong giai đoạn lịch sử hôm nay.
Trước hiện trạng bất thường và nguy hiểm cho uy tín Giáo hội do các bài viết của hai ông Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương, ba lần tôi xin mời nói chuyện riêng với Hòa thượng Chánh Lạc trước sự chứng kiến của Hòa thượng Thích Viên Lý. Nhưng ba lần Hòa thượng Chánh Lạc chỉ than : “Đệ tử tôi có cả chục nghìn, tôi nói mà họ không nghe, biết làm sao chừ !” Vì vậy, tại Đại hội Thường niên GHPGVNTN Hải ngoại tại Hoa Kỳ ở chùa Liên Hoa, thành phố Salt Lake City hồi tháng 10.2012, tôi công khai đưa vấn đề hai ông yêu cầu Đại hội giải quyết. Toàn thể đại hội rất bất bình và yêu cầu xử lý thỏa đáng hai ông thông qua Quy chế và Hiến chương Giáo hội.
Viện Hóa Đạo trong nước nhận chân nguy cơ đánh phá nói trên. Nên ngày 29.9.2012, Hòa thượng Thích Viên Định, nhân danh Viện trưởng Viện Hóa Đạo viết thư gửi Hòa thượng Thích Chánh Lạc, Chủ tịch Văn phòng II Viện Hóa Đạo, chỉ thị việc xử lý loạt bài đánh phá nói trên (xin xem toàn văn thư này dưới đây).
Hơn một tháng sau, ngày 12.10.2012, một ngày trước cuộc Hội luận ở chùa Điều Ngự, một số chư Tăng thuộc Văn phòng II họp ở chùa Diệu Pháp, thành phố Monterey Park, đưa bức thư nói trên ra đọc để tìm phương giải quyết. Lúc ấy Hòa thượng Thích Chánh Lạc mới đồng ý phải có văn thư cho hai ông Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương theo chỉ thị của Viện Hóa Đạo, giao cho Hòa thượng Viên Lý thảo văn thư.
Cuộc Hội luận ngày 13.10.2012 tại chùa Điều Ngự với sự tham dự của hai nghìn người, mà mục tiêu bạch hóa những vu cáo và mạ lỵ trắng trợn hằng ngày trên Đài Truyền hình của nhóm ông Dương Đại Hải và Liên Thành. Trong số hàng chục câu hỏi đưa ra có MỘT câu hỏi về những bài đánh phá của hai ông Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương. Trong tư cách Phát ngôn nhân, tôi trả lời câu hỏi này khi xác nhận ba điểm : Một là, GHPGVNTN tuyệt đối không có chủ trương đánh phá các tôn giáo bạn, đặc biệt đối với Thiên chúa giáo hay Công giáo. Truyền thống này tiếp diễn gần ba nghìn năm qua, mà Cư sĩ A Dục Vương là đại biểu cho truyền thống ấy. Việc ông Bảo Quốc Kiếm mạo nhận Phật tử để đánh phá tôn giáo bạn là sai. Hai là, xác nhận hai ông Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương đã viết những bài đánh phá GHPGVNTN, Chùa Điều Ngự, Hòa thượng Thích Viên Lý Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế và cá nhân chúng tôi. Ba là, Văn phòng II Viện Hóa Đạo đã họp bàn hôm qua (12.10) và Hòa thượng Thích Chánh Lạc sẽ có văn thư xử lý việc này. Tất cả đó là sự thật không thêm không bớt.
Thế mà Nhóm ông Bảo Quốc Kiếm lại vu cáo chúng tôi tổ chức “Tòa án Nhân dân” để tố khổ hai ông, “sĩ nhục” Hòa thượng bổn sư của họ, lại không mời hai ông tới đối chất. Sống mấy chục năm ở Hoa Kỳ hai ông vẫn chưa hiểu sinh hoạt dân chủ là gì, hội luận là gì. Hội luận thông báo hàng tháng trước, có giấu diếm ai đâu, sao các ông không đến ? Khi chúng tôi trả lời câu hỏi của hội trường về sự phá hoại Gíao hội của hai ông mà ai cũng tỏ tường, sao gọi là “tố khổ” ?
Tại cuộc họp Văn phòng II Viện Hóa Đạo ngày 7.11.2012 bàn về sự phá hoại của hai ông Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương, Hòa thượng Thích Viên Lý yêu cầu khai trừ hai đơn vị Phật giáo của hai ông Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương ra khỏi Giáo hội, vì đã không tuân thủ đường hướng của Giáo hội lại còn viết bài đánh phá Giáo hội. Chúng tôi (Võ Văn Ái) góp ý rằng chỉ nên khai trừ hai đơn vị của hai ông nếu hai đơn vị này đồng tình với các bài viết đánh phá của hai ông. Trái lại việc khai trừ hai tác nhân gây rối và phá hoại Giáo hội phải thực hiện. Nhưng quyết định tại buổi họp này chưa bao giờ thi hành.
Nay tình hình trở nên quá nghiêm trọng, nên trong buổi họp Văn phòng II ngày 3.1.2013 theo yêu sách của đông đảo chư Tăng thành viên, là Giáo hội không thể im lặng mãi được mà phải ra Thông bạch về hai ông Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương. Thông bạch được giao cho Thượng tọa Thích Giác Đẳng thảo. Sau khi thảo xong theo tinh thần phiên họp mà nội dung là hai ông đánh phá Giáo hội, trình lên Hòa thượng Chánh Lạc, thì được Hòa thượng sửa chữa lại như bản công bố hôm 6.1.2013 mà chúng tôi cho đăng tải dưới đây. Thực ra không hề có hai vấn đề “Giáo hội với việc cá nhân”, mà toàn bộ đánh phá của ông Bảo Quốc Kiếm là nhắm vào GHPGVNTN (đánh vào Hiến chương GHPGVNTN, vào Viện Hóa Đạo, vào Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế và Phát ngôn nhân của Giáo hội).
Trên đây là tất cả quá trình tạo sự vu khống Giáo hội của hai ông Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương. Sau đây, chúng tôi xin đăng nguyên văn hai tài liệu, một của Viện Hóa Đạo trong nước yêu cầu xử lý hai ông nói trên, và Thông bạch do Hòa thượng Thích Chánh Lạc ký và Hòa thượng Thích Viên Lý yêu cầu Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế công bố :
VIỆN HÓA ĐẠO
15/7 Nơ Trang Long, Phường 7, Q. Bình Thạnh, TP Sài Gòn
Phật lịch 2556 |
Số : 09/VHĐ/TB/VT
|
Kính Bạch Đại Lão HT Thích Chánh Lạc,
Chủ Tịch Văn Phòng II Viện Hoá Đạo GHPGVNTN.
Kính Bạch chư Tôn Đức thành viên Văn Phòng II VHĐ,
1. Từ lâu, Viện Hoá Đạo trong nước nhận được nhiều thư từ, điện thoại của cá nhân hoặc đoàn thể, tổ chức, hoặc cử đại diện trực tiếp đến Văn Phòng VHĐ để bày tỏ nỗi băn khoăn, lo lắng về việc các Phật tử viết bài đánh phá lẫn nhau làm rối loạn, ảnh hưởng đến uy tín của Giáo hội.
Việc viết bài đánh phá các cá nhân, tổ chức khác không phải là chủ trương của GHPGVNTN.
Lời huấn thị của Đức Đệ Ngũ Tăng Thống trong Đạo Từ tại Đại Hội Khoáng Đại Kỳ 9, tháng 11 năm 2011, mục thứ 7, dạy rằng :
“Mọi việc làm của các thành viên không nên để liên quan và ảnh hưởng đến chủ trương và lập trường của Giáo Hội”.
2. Một số cá nhân nhân danh là thành viên các chùa, các đơn vị, cơ sở thuộc GHPGVNTNHN tại Hoa kỳ viết bài đánh phá Phòng Thông Tin Phật Giáo Quốc Tế và cá nhân GS Võ Văn Ái. Không biết những cá nhân này là thật hay giả. Nếu giả danh thành viên của Giáo hội thì vị phụ trách đơn vị đó cần cấp tốc có công văn lên tiếng phủ nhận để ngăn chặn những dư luận không tốt. Nếu là thành viên thực thụ thì phải hướng dẫn để những cá nhân này biết cách thức làm việc trong nội bộ Giáo hội, phải tuân thủ Hiến Chương, Nội Qui của GHPGVNTN. Đồng thời yêu cầu các thành viên này viết văn thư đính chính những công bố sai lầm của mình. Không làm được việc này, thì Văn Phòng II VHĐ phải có văn thư đính chính để chận đứng sự phản tuyên truyền bất lợi cho Giáo Hội và các cá nhân đang đãm trách chức vụ của Giáo hội.
Những thắc mắc, nghi ngờ, phê bình chỉ được đem ra trình bày ý kiến xây dựng trong các phiên họp nội bộ, hoặc dùng đơn, thư gửi trình theo thủ tục hành chánh nội bộ, không được phổ biến công khai ra bên ngoài.
Từ kinh nghiệm xãy ra gần đây không mấy tốt đẹp, các Tổng vụ cần quan tâm suy cử những Phật tử có đạo tâm, và có học Phật, không nên đưa các thành viên chưa có trình độ hay kinh nghiệm vào các chức vụ khiến họ hành xử sai nguyên tắc, gây ra những ngộ nhận làm thiệt hại uy tín của một Giáo hội lớn truyền thừa đạo lý dân tộc có lịch sử hai nghìn năm.
3. Khâm thừa Đạo từ chỉ dạy của Đức Đệ Ngũ Tăng Thống, Viện Hoá Đạo yêu cầu những cơ quan truyền thông, trang nhà của mỗi Tổng vụ chỉ đăng tải các bài viết hoằng hoá lợi sanh trên lãnh vực hoạt động của Tổng vụ mình và giúp loan truyền các văn kiện, tin tức chính thức của Giáo hội mà thôi. Tuyệt đối không đăng tải các tin tức, bài vở đánh phá nhau trong các giới Phật tử hay ngoài Phật giáo vốn không là chủ trương của Giáo hội.
Vì sự an nguy của Giáo hội, Viện Hoá Đạo kính yêu cầu Hoà Thượng Chủ Tịch mở cuộc họp Văn Phòng II VHĐ để bàn thảo, giải quyết ổn thoả, chấm dứt những việc làm không đúng nguyên tắc này. Phải tìm mọi biện pháp để ngăn chặn, không để việc này lan rộng, kéo dài, gây xáo trộn trong nội bộ, ảnh hưởng không tốt đến Giáo hội.
Kính chúc Hoà Thượng Chủ Tịch và chư Tôn đức thân tâm thường lạc, Phật sự viên thành.
Thừa lệnh Đức Đệ Ngũ Tăng Thống
GHPGVNTN
Viện Trưởng Viện Hoá Đạo
(ấn ký)
Tỳ Kheo Thích Viên Định
THỐNG NHẤT HẢI NGOẠI TẠI HOA KỲ
The Vietnamese American Unified Buddhist Congress in the U.S.A
14472 Chestnut St., Westminster, CA, 92683. U.S.A.
Tel : (714) 890-9513 ♦ Fax : (714) 897-8760
Email : chuadieungu@gmail.com
Số: 201301/TB/CT
|
Trong thì gian qua, ĐH. Trương Văn Khôi, pháp danhTâm Hương (Bảo Quốc Kiếm) viết nhiều bài về : Giáo Hội Phật GiáoViệt Nam Thống nhất, Phòng Thông Tin Phật Giáo Quốc Tế, chùa Điều Ngự đã gây ra nhiều ngộ nhận không đáng có liên quan đến cá nhân tôi (Thích Chánh Lạc).
Nay xin minh định :
1.Tuy rằng ĐH. Trương Văn Khôi là Ủy viên Nghi Lễ , sinh hoạt trong chùa Từ Quang, Garden city, Kansas, do tôi Lãnh Đạo Tinh Thần. Và, ĐH. Phạm Hoàng Bá pháp danh Không Vương là đệ tử Quy Y với tôi, song cả hai ĐH. ấy chỉ gặp tôi mỗi năm 2 lần vào dịp Phật Đản và Vu Lan.
2.Do đó, những bài phê bình, chỉ trích của hai ĐH. Tâm Hương và Không Vương là quan điểm, nhận định của cá nhân họ, tuyệt nhiên không có sự đồng thuận hoặc liên quan gì tới tôi cả.
3.Với tư cách là vị Lãnh đạo tinh thần, hơn một lần tôi đã có lời yêu cầu hai vị ấy không nên trộn lẫn vấn đề Giáo Hội với việc cá nhân, nhất là trong lúc nầy. Nhưng, không hiểu vì sao sự việc đáng tiếc ấy cứ tiếp diễn !
Vì lẽ đó, tôi xin chính thức thông báo đến chư Tôn Đức Tăng Ni xa gần, quí đồng hương, đồng bào Phật tử và các tổ chức người Việt Quốc Gia khắp nơi được rõ.
Westminster, ngày 06 tháng 01 năm 2013
Chủ tịch văn phòng II-V.H. Đ.
(đã ấn ký)
Sa Môn Thích Chánh Lạc