PARIS, ngày 30.4.2008 (PTTPGQT) – Hôm qua, 29.4.2008, Giáo hội Phật giáo Nhà nước huyện Đơn Dương, tỉnh Lâm Đồng, hợp đồng với Mặt trận Tổ quốc, Ban Dân vận, Ban Tôn giáo chính phủ, Huyện ủy đảng Cộng sản và Công an huyện, Công an tỉnh lợi dụng lúc Thượng tọa Thích Trí Khải, Viện chủ chùa Giác Hải, đi vắng dùng kìm công lực bẻ khóa cổng và các liêu phòng trong chùa (tổng cộng 8 khóa) đột nhập vào chùa Giác Hải bàn tính việc lấy chùa Giác Hải làm lễ đài tổ chức Phật Đản Tam hợp LHQ 2008 cho nhà cầm quyền Hà Nội.
Giữa lúc ấy, Thượng tọa Thích Trí Khải đi lo đám tang cho Phật tử trở về chùa lúc 10 giờ sáng. Thấy cảnh cướp chùa giữa ban ngày liền hỏi cớ sự, thì được trả lời rằng trước đây Giáo hội Nhà nước đặt Văn phòng Ban đại diện tại đây nên hôm nay đến tổ chức buổi họp chuẩn bị lễ Phật Đản Tam hợp LHQ 2008 cho Nhà nước Cộng sản.
Thượng tọa Thích Trí Khải phản bác rằng : “Thứ nhất, ngày 2.9.2007 tôi đã công bố không lệ thuộc vào Giáo hội Phật giáo Việt Nam (Giáo hội Nhà nước, PTT chú) vì giáo hội này làm chính trị cho Đảng, không lo việc tín ngưỡng cho đồng bào Phật tử. Mặt khác, Giáo hội Phật giáo Việt Nam còn có những hành xử thế sự, buôn thần bán thánh, tham nhũng, hủ hóa làm mất lòng tin của tín đồ, nên tôi và Phật tử chùa Giác Hải trở về với Giáo hội truyền thống là Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất dưới sự lãnh đạo của Đức Tăng thống Thích Huyền Quang và Hòa thượng Viện trưởng Thích Quảng Độ, mà trước năm 1975 chúng tôi là thành viên. Thứ hai, các ông đã vi phạm quyền tư hữu, vi phạm quyền tự do tín ngưỡng, bẻ khóa xâm nhập vào nơi chùa viện không thuộc quyền sở hữu của các ông. Đây là điều phạm tội hình sự. Tàn nhẫn thay việc làm phi pháp này còn được sự bảo trợ của các tổ chức Đảng, Nhà nước và Công an !”
Trước hiện trạng bất công như thế, Thượng tọa Thích Trí Khải điện thoại cho hai vị Chánh và Phó Ban Đại diện GHPGVNTN tỉnh Lâm Đồng là Thượng tọa Thích Như Tấn và Hòa thượng Thích Tâm Mãn ở chùa Sư Tử Hống bên huyện Đức Trọng. Nhị vị liền tức tốc sang chùa Giác Hải quan sát tình hình để can thiệp.
Đến nơi, Thượng tọa Thích Như Tấn và Hòa thượng Thích Tâm Mãn gặp hai Đại đức Thích Chúc Hiện, Phó Ban Đại diện Giáo hội Nhà nước và Thích Phương Hòa. Thượng tọa trách thiện hai vị Đại đức rằng tại sao là người tu hành, cùng thờ chung một Đấng Cha Lành là Đức Phật Thích Ca mà lại nỡ cư xử với nhau như vậy, dùng bọn đầu gấu bẻ khóa cổng chùa làm rối loạn nơi tôn nghiêm ?
Nghe thế, Đại đức Thích Phương Hòa, đệ tử của Hòa thượng Thích Pháp Chiếu, Trưởng Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Nhà nước tỉnh Lâm Đồng, liền nói xen vào : “Thượng tọa ở huyện Đức Trọng không được quyền can thiệp vào Phật sự huyện Đơn Dương”. Nói xong Đại đức gọi điện thoại di dộng cho Công an huyện đến can thiệp. Công an huyện liền đến chùa Giác Hải đưa Giấy mời Thượng tọa Thích Như Tấn và Hòa thượng Thích Tâm Mãn về Sở công an làm việc. Hai vị không chịu đi, lấy cớ không làm điều gì vi phạm pháp luật. Nếu muốn mời làm việc thì phải cho biết lý do.
Công an liền ra lệnh cho một bọn đầu gấu, vì không mặc sắc phục, áp tới xốc nách Thượng tọa Như Tấn và Hòa thượng Tâm Mãn “lôi đi như hai con vật” đưa ra tống vào xe chở về sở Công an, lời Hòa thượng Tâm Mãn và Thượng tọa Như Tấn kể qua điện thoại cho ông Võ Văn Ái, Giám đốc Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế ở Paris.
Làm việc suốt ba giờ đồng hồ, kể từ khi bị bắt tại chùa Giác Hải lúc 14 giờ ngày 29.4.2008 cho đến 17 giờ. Thượng tọa Thích Như Tấn hỏi : “Các ông bắt chúng tôi vì tội gì ? Lệnh bắt ở đâu ?”. Công an không trưng một văn bản nào, mà chỉ kết án hai vị giáo phẩm GHPGVNTN ba tội. Một là “đã chửi” Ban Đại diện Giáo hội Phật giáo Việt Nam (tức Giáo hội Nhà nước, chúng tôi chú), hai là gây “mất trật tự công cộng” tại huyện Đơn Dương, và ba là kết án GHPGVNTN là “bất hợp pháp” vì “hoạt động chính trị” không được Nhà nước công nhận.
Thượng tọa Thích Như Tấn và Hòa thượng Thích Tâm Mãn giải thích cho công an rằng, hai vị chỉ đến chùa Giác Hải theo lời yêu cầu của Thượng tọa Thích Trí Khải, Viện chủ chùa. Hai vị đã đến để từ tốn phân giải với Ban Đại diện Giáo hội Nhà nước về sự sai lầm và phạm pháp trong việc dùng bọn đầu gấu bẻ khóa vào chiếm chùa, tụ họp phi pháp.
Hơn nữa, người công dân có quyền tự do đi lại trên đất nước Việt Nam theo Hiến pháp quy định, nhất là giữa hai huyện Đức Trọng và Đơn Dương thuộc tỉnh Lâm Đồng.
Mặt khác, nói rằng GHPGVNTN bất hợp pháp thì xin cho chúng tôi xem văn kiện nào Nhà nước quy định như thế ? Nói rằng Giáo hội chúng tôi “làm chính trị”, thì xin trưng bằng cớ ? Nếu “làm chính trị” là một cái tội thì cứ đưa Giáo hội chúng tôi ra tòa xét xử công khai. Nếu đưa Giáo hội chúng tôi ra tòa vì tội “làm chính trị”, thì phải đưa Chính phủ CHXHCNVN ra tòa trước, vì mấy chục năm qua Chính phủ “làm chính trị” mà lại làm thứ chính trị phản dân hại nước. Bằng cớ là đã làm mất Hoàng Sa, Trường Sa và hàng chục nghìn cây số lãnh thổ và lãnh hải vào tay Trung quốc.
Hai vị cũng tố cáo sự kiện ngăn cấm chư Tăng và Phật tử thuộc GHPGVNTN tổ chức Đại lễ Phật Đản truyền thống để tôn vinh Đức Phật. Trái lại còn âm mưu cưỡng chiếm chùa Giác Hải, trục xuất Thượng tọa Thích Trí Khải để lấy chùa Giác Hải làm lễ đài Phật Đản Tam hợp LHQ 2008 phục vụ cho Nhà nước Cộng sản tuyên truyền.
Trong cuộc làm việc, Thượng tọa Thích Như Tấn và Hòa thượng Thích Tâm Mãn thì không ngừng tìm cách giải thích về chính nghĩa tôn giáo của người dân có tín ngưỡng chiếu theo Hiến pháp. Công an thì dùng lời lẽ hung bạo vu vạ, hăm dọa và khủng bố tinh thần, nhưng lại không trưng một bằng cớ pháp lý nào về những điều vu cáo.
Cuối cùng công an trả tự do cho Thượng tọa Thích Như Tấn và Hòa thượng Thích Tâm Mãn lúc 17 giờ chiều, sau 3 giờ làm việc căng thẳng. Lời “chia tay” của công an là một lời hăm dọa và khủng bố :
“Cấm hai ông không được bước sang địa phận huyện Đơn Dương đến chùa Giác Hải. Còn tới đây nữa, chúng tôi sẽ THỊT CÁC ÔNG”. Than ôi pháp luật của Nhà nước CHXHCNVN là lò sát sinh.
Trên đây là thuật lại lời kể của Hòa thượng Thích Tâm Mãn, Thượng tọa Thích Như Tấn và Thượng tọa Thích Trí Khải với ông Võ Văn Ái ở Paris qua điện đàm.
Đáp lời mời tham dự một cuộc biểu tình không thành tại Saigon, Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ kêu gọi Thân hào, Nhân sĩ, Trí thức, Thanh niên Sinh viên và Đồng bào các giới kết đoàn để ngăn chận tái hồi cái họa một nghìn năm Bắc phương đô hộ
Nhận được lời kêu gọi của một nhóm Thanh niên Sinh viên tổ chức cuộc biểu tình trước Nhà thờ Đức Bà ở Saigon chiều ngày 29.4.2008 để chống cuộc Rước Đuốc Thế vận hội Bắc Kinh 2008 và phản đối việc xâm chiếm hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ cùng chư Tăng đại diện Viện Hóa Đạo đã đến nơi hẹn lúc 15 giờ 40. Nhưng chờ cho đến 17 giờ chẳng thấy ai, nên Hòa thượng đã về lại Thanh Minh Thiền viện.
Được tin, Phóng viên Ỷ Lan liền làm cuộc phỏng vấn về cuộc biểu tình bất thành và hỏi cảm nghĩ của Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ. Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế xin chép lại toàn văn cuộc phỏng vấn ấy dưới đây. Một trích đoạn của cuộc phỏng vấn đã được Đài Á châu Tự do phát về Việt Nam trong 2 chương trình thứ ba 29.4.2008 và sáng thứ tư 30.4.2008.
Phỏng vấn Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ chiều ngày 29.4.2008
Ỷ Lan : Kính chào Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ. Được tin hôm nay Hòa thượng đáp ứng lời kêu gọi biểu tình chống Rước đuốc Thế vận hội Bắc Kinh tại Saigon. Xin Hòa thượng cho biết lý do nào khiến Hòa thượng muốn tham gia cuộc biểu tình này ?
Hòa thượng Thích Quảng Độ : Thưa cô Ỷ Lan, trong bản Tuyên Cáo của Hội đồng Lưỡng Viện Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) về việc Trung quốc xâm lấn hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa (ngày 27.12.2007, PTTPGQT chú) có đoạn kết thúc như sau :
“Với trách nhiệm của người công dân, và trong cương vị một tôn giáo từng đóng góp vào công trình lập quốc suốt hai nghìn năm qua, Hội đồng Lưỡng Viện Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất không thể im lặng khi tổ quốc lâm nguy, nên cất lời kêu gọi giới sĩ phu thời đại trong nước và ngoài nước hãy khẩn cấp đứng lên vận động hợp quần cứu nguy. Hội đồng Lưỡng Viện Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất sẵn sàng tham gia hậu thuẫn mọi công trình bảo vệ non sông và nòi giống”.
Đó là lý do hôm nay tôi ra để đáp lời kêu gọi của giới thanh niên và sinh viên là rường cột của quốc gia, là những nhà lãnh đạo tương lai của đất nước đã nghe Lời Kêu gọi mà đáp lại biểu tình trong cái cuộc Rước Đuốc của Olympic của Trung quốc tại Việt Nam để biểu tỏ lòng yêu nước mình, biểu tỏ cái ý chí đòi lại hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa mà Nhà nước Cộng sản đã nhượng lại cho Trung Quốc mà không hỏi ý kiến gì của toàn dân. Đó là lý do hôm nay tôi ra tham dự cuộc biểu tình dự tính của các anh em thanh niên sinh viên.
Ỷ Lan : Kính xin Hòa thượng cho biết sự thể ra sao ? Hòa thượng đã đến đâu để tham gia và thành quả như thế nào ?
HT. Thích Quảng Độ : Kể ra công việc xuất phát từ Thanh Minh Thiền Viện cũng là cả một vấn đề. Rất là khó khăn. Hôm nay may ra là cái ngày tôi phải đến bệnh viện tái khám. Do đó tôi đã đi rất sớm. Xong việc ở bệnh viện tôi nhắm thẳng nơi mà anh em đã hẹn để đến, thì dọc đường đến phải đi xe. Nhưng đến gần gần nơi điểm hẹn thì kẹt, rất là kẹt xe. Bởi vì các ngã đường vào đó là công an, cảnh sát đứng rất đông không cho những xe lớn đi qua. Từ đó tôi phải xuống xe và đi bộ lần theo các ngã đường có thể đi được, đường nhỏ đấy, để đến điểm hẹn. Mãi sau mới đến nơi vào khoảng 3 giờ 40 chiều tôi mới đến đó. Đến đó thì tuyệt nhiên không thấy dấu hiệu, biểu hiệu mà anh em hẹn. Lác đác có một vài người mặc áo trắng. Nhưng không thấy một biểu ngữ hay bất cứ dấu hiệu nào mà anh em đã hẹn nhau, quy định. Do đó cho nên tôi nghi ngại. Có lẽ cũng chỉ là nhân viên an ninh mặc áo trắng để có thể đánh lạc hướng, nếu anh nào vô ý nhập vào đó có thể họ gây khó khăn hoặc đưa đi luôn. Lác đác thế thôi chứ không được đông. Bởi thế tôi chờ mãi, đi quanh từ chỗ hẹn từ trước đến sau cả cái chỗ tập trung đến, chỗ rước đuốc đấy, xuống chỗ trước khi giải tán. Tôi xem không thấy một người nào. Không có biểu ngữ, biểu hiệu gì hết để mình nhận định. Trong khi đó thì tôi gặp rất nhiều đoàn thanh niên với cờ đỏ năm sao của Trung quốc, cả khẩu hiệu Rước Đuốc Olympic các ngã đường gần đó. Từng đoàn một chừng chục người, hai chục người, ba chục người và mười người. Họ xé nhỏ ra như thế trên nhiều ngã đường. Họ hô khẩu hiệu, họ ca hát, thì đó là về phía Trung quốc. Chứ về phía các anh em thanh niên sinh viên thì không thấy gì. Do đó cho nên tôi đi một vòng nữa, gần 5 giờ thì mới trở về nhà và trong lòng cũng thấy buồn.
Ỷ Lan : Bạch Hòa thượng có thể cho biết địa điểm hẹn để biểu tình là ở chỗ nào bạch Hòa thượng ?
HT. Thích Quảng Độ : Theo chương trình tập trung hẹn ở trước Nhà thờ Đức Bà và phía sau, rồi điểm tập trung trước khi giải tán và ca hát và tuyên bố gì đó là trước Nhà Hát thành phố. Đấy là điểm chính. Từ Nhà thờ Đức Bà đi xuống đó cũng không xa bao nhiêu. Đấy, chúng tôi cũng quanh quanh ở điểm đó. Khi tôi ra về đến nhà là hơn 5 giờ rồi, thì không biết sau khi tôi về anh em có thực hiện được ý định mình không, kế hoạch của mình không ? Tôi đã đi đi lại lại vài vòng xem như thế nào. Nhưng hoàn toàn yên lặng thì tôi biết rằng là đã đến giờ mà không thực hiện được. Do đó tôi đi về.
Ỷ Lan : Cuối cùng kính xin Hòa thượng một lời bình luận về sự kiện cuộc biểu tình không thành này ?
HT. Thích Quảng Độ : Nói thật ra thì buồn lắm. Rất buồn. Càng buồn thêm khi thấy những thanh niên Trung quốc nhởn nhơ, hăng hái, có vẻ hãnh diện đi trên đường phố Saigon với cờ đỏ năm sao vàng, biểu hiệu ca hát rất là ồn ào, rất là vui vẻ.
Trong khi những người thanh niên Việt Nam là con đẻ của đất nước Việt Nam, là giòng giống Việt Nam, thừa hưởng cái giang sơn đất nước của Tổ tiên Việt Nam đã đổ ra bao nhiêu xương máu để gầy dựng, truyền lại cho con cháu ngày nay, mà bị ngoại bang lấn chiếm.
Về phía Nhà nước lãnh đạo không dám lên tiếng, hèn nhát, chịu ép để cho họ lấn. Cho nên là, nếu họ không tiện đòi hỏi, thì người dân đứng ra đòi hỏi. Lẽ ra, họ phải khuyến khích điều đó và hỗ trợ tinh thần cho những người đó để nói thay họ. Nhưng không, đằng này họ cố tình chèn ép, hăm dọa, thậm chí họ còn hăm dọa họ cho Trung quốc thủ tiêu, thì đó là điều rất đáng buồn.
Đó là chỗ tôi rất buồn, rồi về đây hiện còn buồn nữa. Mình nghe thấy anh em thanh niên đáp ứng Lời Kêu gọi của Giáo hội nên rất cảm động. Dù Lời Kêu gọi của mình chưa được bao nhiêu, nhưng đã có tiếng cất lên để đáp lại. Đó là một điều rất mừng, Do đó cho nên mặc dù già yếu, tôi cố gắng đến tham gia với các anh em. Cũng như Lời Kêu gọi đã nói ở đây, là tham gia hỗ trợ tinh thần để làm sao khuyến khích cái tinh thần của anh em. Nhưng đến nơi thì thật là hoàn toàn thất vọng. Tôi rất đau buồn từ đó đến giờ.
Tôi suy nghĩ từ nãy đến giờ. Đây có lẽ cũng là trường hợp của Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống chẳng hạn. Đấy là những cái nạn bán nước cầu vinh, đánh gục non sông đất nước trong hiện tại cũng như tương lai.
Cho nên vấn đề không thể bỏ qua. Nhân tiện việc này tôi đi chứng kiến tận nơi. Bây giờ tôi kêu gọi một lần nữa tất cả thân hào, nhân sĩ, trí thức, thanh niên trong nước cũng như ngoài nước phải có thái độ dứt khoát. Và phải làm thế nào, chứ không thể lép vế như thế này. Không lẽ 85 triệu dân mà cứ câm lặng như thế này ? Họ đàn áp mà mình chịu ? Vẫn như thế này mà ngậm miệng mãi ? Thì phải nói. Nói và kết đoàn lại mà nói. Làm thế nào để biểu tỏ sức mạnh của toàn dân, chứ không chỉ là năm ba chục, năm ba trăm anh em sinh viên.
Đó là một phần. Còn của toàn dân cũng có một phần. Do đó cho nên bây giờ phải có kế hoạch như tôi vẫn thiết tha kêu gọi đấy. Kế hoạch này không phải là mọi người đứng ra làm, mà như tôi đã nói, thân hào, nhân sĩ, trí thức là những người có trách nhiệm lớn, cột trụ của đất nước. Kế đó, là anh em thanh niên sinh viên là thứ hai, là thế hệ kế tiếp. Nhưng hiện tại là trách nhiệm của các thân hào, nhân sĩ, trí thức gọi là những người yêu nước phải làm cái gương cho thanh niên sinh viên để làm thế nào đòi lại cho bằng được Hoàng Sa và Trường Sa. Nếu mà không đòi được, như có lần tôi đã nói đấy, cứ như thế rồi họ lấn mãi. Từ Bắc cho đến Nam, từ Ải Nam quan mất rồi, rồi từ đó cho đến Cà Mau là mất hết đấy. Tôi xin một lần nữa, nhân dịp này kêu gọi tất cả mọi người Việt Nam trong nước và ngoài nước làm thế nào để mà cứu vãn tình thế này. Chứ không cứ như thế này nhục mãi, im lặng mãi, mà họ đàn áp là cứ cúi đầu mà chịu, thì rồi sẽ mất hoàn toàn đấy. Mất hoàn toàn rồi thì lần này không phải năm ba chục năm. Có thể sẽ kéo lại cái gương một nghìn năm đô hộ ngày xưa đấy. Đó là cái nguy hiểm nhất cho giang sơn đất nước. Tôi kêu gọi những vị có trách nhiệm đối với non sông đất nước, với dân tộc trong tương lai. Xin cảm ơn cô Ỷ Lan.
Ỷ Lan : Xin cám ơn Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ.
——————–
Liên quan Thông cao báo chí : Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất cứu trợ nạn nhân bão lụt sáu tỉnh miền Trung (PTTPGQT, ngày 27.12.2007)