Hà Nội, ngày 3.2.2005
Kính gửi Ngài Võ Văn Ái,
Như Ðức Phật đã từng dạy rằng “Chỉ có kẻ vô minh mới đàn áp/cai trị người khác, và cũng chỉ có người vô minh mới để người khác đàn áp/cai trị mình”. Tôi thiết nghĩ, để cho đất nước và dân tộc đang trượt đài xuống dốc không định hướng trong mấy chục năm qua cũng là điều hỗ thẹn chung của chúng ta.
Vụ tử nạn của 8 ngư dân Việt Nam trong vùng đánh cá chung tại Vịnh Bắc Bộ hồi đầu tháng 1/2005 vừa rồi là một thực trạng đau xót cho đất nước !
Có hành động gì hay không để cải thiện tình hình dân tộc ta được đứng thẳng trên trường quốc tế trước hết là bổn phận hàng đầu của Nhà nước và chính phủ Việt Nam. Nhưng sâu sắc hơn trong thời điểm này, bổn phận ấy phải do tất cả người con dân đất Việt, dù trong hay ngoài nước, gánh vác. Chúng ta phải đoàn kết lại để lên tiếng và hành động để giúp cho đất nước và dân tộc được vực dậy sau bao năm kiệt quệ và trì trệ.
Với sự phẫn nộ trước sự bạc nhược của Nhà nước Việt Nam trước thảm cảnh ngư dân đất Việt bị Trung Cộng bắn giết dã man và đê hèn, đàn áp trên Biển Ðông mà không có một hành động bảo vệ và lên tiếng kịp thời sau đó, đồng thời với lời cảm thông sâu sắc cho những cái chết oan uổng bi thảm này, Cư sĩ Khuê Trí đã làm một bài thơ “Ðiếu văn Ngư dân tử nạn !” để chia sẻ cho đau thương chung của dân tộc. Tôi xin gửi đến ngài, như một món quà tình cảm cá nhân của Cư sĩ Khuê Trí, và gửi đến Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam nhờ đăng tải như một lời động viên chân thành đối với đồng bào ta.
Xin kính chào,
Tuệ Nguyên
Tuệ Nguyên
Ðiếu văn 8 Ngư dân tử nạn
Ðạn kẻ nào găm giữa ngực anh
Vỡ trong sóng tiếng gào Ðất Nước !
Bị làm nhục mà không kêu lên được.
Chủ nhà đâu ? Một lũ đớn hèn !Ðứng thẳng lên, xin hãy đứng thẳng lên
Ta tự cứu ta, còn trông chờ ai khác ?
Cái ác gặp nhau đã kết thành một giuộc
Bà con ơi, ta tự cứu lấy ta !Biển cồn lên, mặn chát lệ xót xa
Ai dửng dưng, ấy là người đã chết.
Hào khí Ðông A đâu ? Bạn chài ơi có biết
Giương buồm lên, đứng thẳng thế Con Người.Khuê Trí
Hà Nội