Theo nguồn tin từ nội bộ Ðảng Cộng sản Việt Nam tiết lộ. Sau hội nghị Trung ương 13, tình hình nội bộ và nhân sự của Ðảng hết sức rối ren, thối nát. Ðã có nhiều ý kiến công khai vạch tội, tố cáo đích danh những lãnh đạo chóp bu trong Bộ Chính trị với những tội danh khó chối cãi – như các ông : Lê Ðức Anh , Ðỗ Mười, Trần Ðức Lương, Trần Ðình Hoan, Nguyến Khoa Ðiềm, Phạm Văn Trà, Nông Ðức Mạnh, v.v. Ðáng chú ý là những bài viết phản đối , tố cáo của những “Cựu thần” từng giữ những chức vụ cao, như các ông : Võ Nguyên Giáp, Võ Văn Kiệt, Nguyễn Nam Khánh, Nguyễn Văn Thi, Ðoàn Duy Thành, Tô Tử Thanh và của rất nhiều vị lão thành cách mạng khác, đã nói lên sự phân hoá và mâu thuẫn sâu sắc không thể hàn gắn của Ðảng Cộng sản.
Trước tình hình cực kỳ bê bối, bất lợi đó. Có tin ông cựu chủ tịch nước nhiều tai tiếng nhất từ trước đến nay là Lê Ðức Anh đã bí mật sang Trung Quốc xin ý kiến các “quan thầy”. Sau khi về nước đã họp kín với 8 người cùng phe cánh trong Bộ Chính trị là các ông : Trần Ðức Lương, Trần Ðình Hoan, Phạm Văn Trà, Nguyễn Khoa Ðiềm, Lê Hồng Anh, Nông Ðức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Phan Diễn, có Ðỗ Mười tham dự để phổ biến chỉ thị của “quan thầy” và bàn cách gỡ bí. Ông Lê Ðức Anh đã nhấn mạnh : phải đưa bằng được Nguyễn Chí Vịnh (Tổng cục trưởng TC2) vào Ban Chấp hành Trung ương khoá 10. Và giữ bằng được Trần Ðình Hoan (trưởng ban Tổ chức Trung ương) còn trong Bộ Chính trị.
Ai cũng biết vai trò của tướng Vịnh trong vụ án chính trị tai tiếng, bẩn thỉu nhất lịch sử Việt Nam có tên T4 mà tướng Võ Nguyên Giáp cùng nhiều tướng lĩnh, quan chức cao cấp của ÐCS đã phát văn bản tố cáo – cũng như nhân cách hết sức bê bối của ông tướng trẻ nổi tiếng lưu manh này. Nếu ông Vịnh được vào Ban Chấp hành Trung ương khoá 10 như ý kiến ông Anh nói trong buổi họp kín, thì rất có thể ông ta sẽ nắm Bộ quốc phòng và nhiều trọng trách khác. Cũng có nghĩa là những xung đột nội bộ trong Ðảng Cộng sản, và giữa Ðảng với nhân dân chủ yếu sẽ được giải quyết bằng bạo lực cùng những trò gian dối. Như câu nói nổi tiếng sát khí của ông Mao Trạch Ðông : chính quyền được đẻ ra từ họng súng !
Nếu đúng như vậy thì dân tộc Việt Nam sẽ phải đối diện trước một cuộc phiêu lưu thê thảm mới mà chưa ai lường hết được hậu quả.
Còn ông Trần Ðình Hoan, với chân trưởng ban Tổ chức Trung ương Ðảng, là người trực tiếp sắp đặt nhân sự ở những vị trí chóp bu béo bở theo ý của các ông trùm, người đã bị thượng tướng Chu Huy Mân chỉ thẳng vào mặt mắng : anh không làm được (vụ T4) thì xin từ chức đi ! Nếu ông Hoan còn trong Bộ Chính trị, thì cũng có nghĩa bàn tay của hai ông MA (Mười và Anh) còn thao túng được guồng máy lãnh đạo để giữ vững đặc quyền đặc lợi cho bản thân và phe cánh.
Ðảng Cộng sản Việt Nam thường rêu rao nguyên tắc lãnh đạo của họ là “ dân chủ tập trung ” để lừa mị những “đồng chí “ nhẹ dạ cả tin của họ. Thực chất quyền lực tối thượng quyết định những công việc hệ trọng của đất nước nằm trong tay một vài người trong Bộ Chính trị. Cả guồng máy của Ðảng Cộng sản từ Bộ Chính trị, Ban Chấp hành Trung ưong, và hơn hai triệu đảng viên đều phải răm rắp giơ tay biểu quyết mọi ý kiến của mấy “ông trùm” chỉ vì cuộc sống và những đặc quyền đặc lợi của họ đều nằm trong tay cấp trên. Cấp trên cuối cùng là của một vài “ông trùm” ! Hai ông Mười và Anh (MA) dù nhân cách và năng lực cầm quyền hết sức tồi tệ, đến nay tuy chẳng còn chức tước gì, nhưng quyền lực ngầm của họ thông qua “cái gậy” (Bộ quốc phòng , Bộ công an) và “củ cà rốt” (Ban Chấp hành Trung ưong) vẫn hoành hành lâu nay, giờ đang bị uy hiếp. Vì thế chẳng lạ gì việc họ cố sống cố chết tìm cách găm bằng được Nguyễn Chí Vình và Trần Ðình Hoan vào những vị trí trọng yếu trên để yên bề vơ vét, đàn áp nhân dân.
Ðiều chúng tôi muốn đặc biệt lưu ý ở đây là : vai trò của các “quan thầy ” ngoại bang trong việc này. Họ đã nắm chặt được những quân bài chủ trong hệ thống lãnh đạo cao nhất của Ðảng Cộng sản Việt Nam hiện nay, hi vọng có thể qua đó khuynh loát được vận mệnh dân tộc chúng ta, vì những mục đích riêng của quốc gia họ.
Rất có thể tình cảnh bi thảm ấy của đất nước sẽ là sự thật nếu chúng ta cũng lại chỉ vì quyền lợi ích kỷ và sự yên ổn giả tạm cho bản thân và gia đình mà nhắm mắt làm ngơ trước sự lũng đoạn của những kẻ cầm quyền bất lương.
Lịch sử Bắc thuộc nhiều thế kỷ qua nhắc nhở chúng ta phải cảnh giác và thức tỉnh trách nhiệm với sự sống còn và phát triển của đất nước ; với quyền làm người và ấm no hạnh phúc của chính chúng ta.
Trần Công Luận