Hôm nay, ngày thứ hai 11.7.2005, từ nơi bị quản chế ở Thanh Minh Thiền viện, Saigon, Hòa thượng Thích Quảng Ðộ, Viện trưởng Viện Hóa Ðạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, cất lời Tuyên bố về bản Quan điểm 18/2005 của LHQ. Qua bản Quan điểm này, LHQ tố cáo nhà cầm quyền Hà Nội bắt bớ, giam cầm trái phép Ðức Tăng thống Thích Huyền Quang và Hòa thượng Thích Quảng Ðộ và yêu sách trả tự do cho nhị vị Hòa thượng lãnh đạo Giáo hội.
Hòa thượng vừa gửi Lời Tuyên bố này sang Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế ở Paris để phổ biến đến các cơ quan truyền thông báo chí quốc tế và trong Cộng đồng người Việt hải ngoại. Chúng tôi xin đăng tải nguyên văn Lời Tuyên bố của Hòa thượng Viện trưởng Viện Hóa Ðạo như sau :
VIỆN HÓA ÐẠO
Thanh Minh Thiền viện, 90 Trần Huy Liệu, Phường 15, Quận Phú Nhuận, T.P. Hồ Chí Minh
Phật lịch 2549
Số 05/VHÐ/VT
Trong bức thông điệp thu băng gửi đến khóa họp thường niên lần thứ 61 của Ủy hội Nhân quyền LHQ diễn ra ở Ðiện Quốc liên, Genève, đầu tháng 4.2005, và đã được phát ra tại đây, tôi có nói rằng :
“Trên 25 năm qua, Ðức Tăng thống Thích Huyền Quang và tôi bị tù đày, chỉ vì lên tiếng đòi hỏi nhân quyền cho nhân dân Việt Nam. Vào lúc thu âm lời phát biểu này, tôi vẫn còn sống trong tình trạng quản chế tại Thanh Minh Thiền viện ở Saigon. Công an canh gác tôi suốt ngày đêm. Ðường dây điện thoại của tôi bị cắt, mọi liên lạc bị theo dõi, quyền tự do đi lại bị cấm đoán”.
Qua thông điệp gửi LHQ, tôi cũng nhận xét thêm rằng :
“Nhân quyền là quyền dành cho mọi người được sống trong tự do, được tôn trọng như những thành viên trong xã hội. Nhưng ở Việt Nam ngày nay chúng tôi không có tự do. Chúng tôi bị tù đày ngay trên quê hương của mình, chúng tôi bị tù đày ngay trong chùa viện, trong nhà cửa của chính mình. Chúng tôi là tù nhân của một chế độ có toàn quyền quyết định ai được ăn nói, ai phải im lặng, ai được tự do, ai bị bắt giam. Chúng tôi là tù nhân của một chế độ, mà dù chiến tranh đã chấm dứt từ 30 năm qua, nhưng chế độ ấy vẫn tiếp tục cuộc chiến chống lại nhân dân của mình, ngăn cấm không cho toàn dân hưởng các nhân quyền cơ bản”.
Ðầu năm nay, ngày 21.2.2005, Ðức Ðệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang viết bức Thư ngỏ gửi các ông Nông Ðức Mạnh, Tổng Bí thư Ðảng, Chủ tịch nước Trần Ðức Lương, Thủ tướng Phan Văn Khải, và Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An, về việc cấm chư Tăng đi lại chúc Tết và việc quản chế chúng tôi bằng khẩu lệnh. Ðức Tăng thống viết như sau :
“Kể từ ngày tôi ra Hà Nội chữa bệnh, nhân đó được Thủ tướng Phan Văn Khải tiếp kiến vào ngày 2.4.2003, thấm thoát đã gần hai năm qua. Cuộc gặp gỡ hy hữu ấy đã đem lại nhiều hân hoan, hy vọng cho đồng bào Phật giáo trong và ngoài nước nói chung, các chính giới và bằng hữu quốc tế nói riêng. Hân hoan là vì chưa hề xẩy ra trên bất cứ quốc gia nào sự kiện một vị Thủ tướng tiếp một tù nhân tôn giáo như bản thân tôi vào thời điểm ấy cũng như bây giờ. Hy vọng là vì bao nhiêu năm dài đen tối trông đợi, ai ai cũng tưởng rằng sau cuộc gặp gỡ này, Ðảng và Nhà nước Việt Nam sẽ thay đổi chính sách đàn áp và phân biệt đối xử với Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất. Bản thân tôi cũng đã hân hoan và hy vọng như thế. Ðặc biệt đáp các lời tôi thắc mắc vì sao Giáo hội chúng tôi bị đàn áp và phân biệt đối xử suốt gần 30 năm qua, thì Thủ tướng tâm tình rằng : “Buổi đầu có thiếu sót, có nhiều sai trái, nay mọi sự sẽ phải tháo gỡ và điều chỉnh dần. Xin Hòa thượng từ bi, hoan hỷ”. Cho nên lúc ấy, tôi tỏ vẻ sẵn sàng hỉ xả những chuyện đã qua.
“Song sự kiện xẩy ra sáu tháng sau đó, đặc biệt là việc chận xe rồi bắt bớ chúng tôi tại Bình Ðịnh và Lương Sơn trong hai ngày 8 và 9.10.2003, làm cho tôi từ ngờ vực đi đến thất vọng về một chính sách bất bình đẳng tôn giáo bất di bất dịch của Ðảng và Nhà Nước đối với Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất và đối với riêng bản thân tôi từ thời Kháng chiến chống Pháp ở Liên khu 5, và nay dưới chế độ Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa.
“Cuối năm ngoái tôi bị bệnh nặng, Hòa thượng Thích Quảng Ðộ và chư Tăng ở Saigon muốn ra thăm bệnh tôi ở nhà thương, nhưng đã bị công an chận xe không cho đi. Nay, Tết là ngày vui sum hiệp của mọi gia đình và của toàn dân, là ngày thăm viếng chúc Xuân sau một năm vất vả làm ăn, hay xa cách vì sinh kế phải tha phương kiếm sống. Nhưng năm nay, tôi rất buồn phiền khi nghe tin Hòa thượng Thích Quảng Ðộ, Viện trưởng Viện Hóa Ðạo, Hòa thượng Thích Ðức Chơn, thành viên Hội đồng Trưởng lão Viện Tăng thống, Thượng tọa Thích Viên Ðịnh, Phó Viện trưởng Viện Hóa Ðạo, cùng chư Tăng ở Saigon dự tính ra Tu viện Nguyên Thiều ở Bình Ðịnh thăm viếng tôi mấy ngày đầu Xuân, nhưng một lần nữa, lại bị ngăn cấm. Các cơ quan công quyền tại các quận Bình Thạnh, Gò Vấp, Phú Nhuận, Thủ Ðức, v.v… đã đến các chùa liên hệ yêu cầu chư Tăng không được ra Bình Ðịnh chúc Xuân, với lý do mơ hồ là “tình hình còn khó khăn, không ổn định” không nên đi, hoặc nói lời vô lý là “Có kẻ xấu lợi dụng, tổ chức chuyến đi ra Bình Ðịnh thăm Hòa thượng Thích Huyền Quang để gây rối. Có ai tổ chức đi thì đừng có đi, vì Nhà nước không cho đi !”. Nhiều ngày qua còn cắt đường dây điện thoại của Hòa thượng Thích Quảng Ðộ.
(…) ” Nhân đây, tôi cũng xin Ðảng và Nhà nước minh bạch hóa trường hợp quản chế tôi và Hòa thượng Thích Quảng Ðộ bằng khẩu lệnh kể từ vụ bắt bớ tùy tiện chúng tôi ngày 9.10.2003 tại Lương Sơn gần thành phố Nhatrang. Tôi có nghe Nhà nước tuyên bố với báo chí quốc tế là do tôi và Hòa thượng Thích Quảng Ðộ “tàng trữ bí mật Nhà nước”. Nếu quả thật chúng tôi mắc tội này, thì xin trưng bằng cớ và đưa chúng tôi ra tòa xét xử với quyền biện hộ phân minh. Chúng tôi sẽ chấp hành án lệnh sau phiên xử. Còn như lý do nêu ra không đúng sự thật, thì tuyên bố chấm dứt việc buộc tội vô căn cứ và trả chúng tôi về đời sống tự do, chứ không như hiện tại, từ trên một năm qua, chúng tôi phải sống trong cảnh quản chế gắt gao như một người tù tại Tu viện Nguyên Thiều và Thanh Minh Thiền viện.
“Chiếu theo điều 10 trong Bộ luật Tố tụng Hình sự, thì “không ai có thể coi là có tội và phải chịu hình phạt, khi chưa có bản án kết tội của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật”, điều 71 trong cùng bộ luật, thì “thời hạn tạm giam” tối đa không được quá 12 tháng, và “khi đã hết thời tạm giam thì người ra lệnh tạm giam phải trả tự do cho người bị tạm giam”. Nay thời hạn tối đa ấy đã quá bốn tháng rồi. Kính mong quý Ngài làm việc theo Pháp luật mà thi hành các điều nêu ra trong bức thư hôm nay”.
Mặc dù những xác nhận của chính bản thân các người lâm nạn, là Ðức Tăng thống và tôi, mặc dù thực tại đàn áp hung hãn và quy mô của Ðảng và Nhà nước đối với Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất suốt 30 năm qua, thế nhưng suốt bao nhiêu năm trường cho đến những ngày gần đây nhất, lời tuyên bố của ông Lê Dũng, người phát ngôn của Bộ Ngoại giao, vẫn bất di bất dịch, vẫn khăng khăng che giấu sự thực khi bảo rằng Ðức Tăng thống Thích Huyền Quang và tôi, Thích Quảng Ðộ, vẫn được “hoàn toàn tự do hành đạo tại Tu viện Nguyên thiều ở Bình Ðịnh và Thanh Minh Thiền viện ở Saigon”.
Cùng một luận điệu dối gạt muôn đời như thế, mà điển hình là khi bị Tổ Hành động chống bắt bớ trái phép của LHQ viết thư chất vấn gửi về Hà Nội, thì ông Ngô Quang Xuân, Ðại sứ Thường trực tại LHQ ở Genève, được chỉ thị thay mặt Nhà nước trả lời trong bức thư đề ngày 9.12.2004 viết rằng : “Tại Việt Nam, tự do tôn giáo và tín ngưỡng được ghi rõ trong Hiến pháp và luật lệ, cũng như trong thực hành. Những thông tin về tình trạng Thích Quảng Ðộ hoàn toàn giả tạo. Ðiều cần phải xác định rõ, là Thích Quảng Ðộ vẫn tiếp tục sống và hành đạo tại chùa Thanh Minh, hoàn toàn tự do, không hề bị giám sát hành chính hay giam cầm”. Còn về trường hợp Ðức Tăng thống Thích Huyền Quang thì cũng viết như thế và còn dám ngoa ngôn thêm : “Thông tin gửi đến cơ quan LHQ là giả dối và phải được xem như hoàn toàn giả tạo, vì các thông tin này chỉ nhằm tiếp diễn những chính kiến sai lầm và những hoạt động chống lại Nhà nước Việt Nam”.
Ðảng và nhà cầm quyền CHXHCNVN không thể nào thay đổi chính sách nhân quyền và tôn giáo, bao lâu vẫn duy trì sự dối gạt công luận quốc nội và quốc tế như thế. Hãy trả tự do thực sự cho chúng tôi trước khi cất lời tuyên bố như trên. Hãy phục hồi quyền sinh hoạt pháp lý cho Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất và các Giáo hội Cao Ðài, Hòa Hảo, Tin Lành, v.v… trước khi xác nhận là “Tại Việt Nam không có tù nhân tôn giáo, không có đàn áp tôn giáo” như ông Thủ tướng Phan Văn Khải tuyên bố không ngượng lời trên báo chí Mỹ trong chuyến công du Hoa Thịnh Ðốn vừa qua.
Nhân danh Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, chúng tôi ngỏ lời cám ơn LHQ đã công bố bản Quan điểm mang số tham chiếu 18/2005, qua đó, vạch trần sự dối gạt công luận thế giới của CHXHCNVN và nói lên sự thật phũ phàng là Ðức Tăng thống Thích Huyền Quang và tôi đã bị bắt bớ trái phép, cũng như hiện đang bị quản chế trái phép, vi phạm điều 18 trong Công ước Quốc tế về Các Quyền Dân sự và Chính trị của LHQ, mà Việt Nam tham gia ký kết năm 1982. Ðược biết rằng bản Quan điểm 18/2005 đã được quyết nghị thông qua tại khóa họp lần thứ 42 của Tổ Hành động chống bắt bớ trái phép của LHQ tại Genève hôm 26.5.2005 và đã được gửi về nhà cầm quyền Hà Nội hôm 6.6.2005. Theo thủ tục LHQ, thì sau ba tuần lễ gửi văn kiện thông báo, LHQ sẽ đạt bản Quan điểm đến tổ chức đệ nạp hồ sơ khiếu kiện, là Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam có trụ sở tại Paris, đồng thời công bố cho các quốc gia hội viên thẩm tường để theo dõi. Thủ tục và sự kiện này, một lần nữa chứng minh trước công luận thế giới rằng, nhà cầm quyền Hà Nội không còn một lý do nào chính đáng để phản bác, cãi chối trước các lời tố cáo của LHQ.
Chúng tôi yêu cầu LHQ hãy tiếp tục theo dõi tình trạng nhân quyền tồi tệ và đàn áp tôn giáo tại Việt Nam, và có những biện pháp thích nghi để CHXHCNVN thực thi bản Quan điểm 18/2005 vừa được công bố tại Genève. Chúng tôi cũng yêu cầu các cơ quan Nhân quyền LHQ tiếp tục và nhanh chóng gửi các Báo cáo viên LHQ về Việt Nam điều tra trên ba lĩnh vực : đàn áp tôn giáo, đàn áp tự do ngôn luận, và bắt bớ trái phép, giam cầm trái phép những người biểu tỏ ôn hòa chính kiến hay tín ngưỡng của họ.
Chúng tôi kêu gọi các quốc gia yêu chuộng tự do, dân chủ trên thế giới căn cứ vào bản Quan điểm 18/2005 của LHQ để yêu sách CHXHCNVN thi hành bổn phận và trách vụ của một thành viên LHQ mỗi khi có sự khuyến cáo nghiêm trọng do LHQ ban hành.
Ở thời đại tin học ngày nay, những nạn nhân trong các quốc gia độc tài sẽ vĩnh viễn vùi dập cho đến chết trong thầm lặng và quên lãng, nếu thảm nạn của họ không được các cơ quan truyền thông, báo chí can thiệp công bố. Chúng tôi lên tiếng tỏ lòng biết ơn và kêu gọi các cơ quan truyền thông, báo chí quốc tế hãy cứu chúng tôi và dân tộc Việt Nam hiện không có tiếng nói trên xứ sở khổ đau và áp bức triền miên này.
P.l. 2549 – Thanh Minh Thiền viện, Saigon ngày 11.7.2005
Viện trưởng Viện Hóa Ðạo,
Gíao hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất
(ấn ký)
Sa môn THÍCH QUẢNG ÐỘ