Như thế là các chùa thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN), đặc biệt chùa Giác Minh và chùa An Cư ở Đà Nẵng, bước vào năm thứ ba không được tổ chức Lễ Phật Đản.
Theo bản Tường trình của Hòa thượng Thích Thanh Quang, Chánh Ban Đại diện GHPGVNTN tỉnh Quảng Nam Đà Nẵng gửi lên Viện Hóa Đạo, thì Chùa Giác Minh bị bao vây cô lập từ ngày 7-08-2011 cho đến nay vẫn không thay đổi.
Năm nay, Mùa Đại lễ Phật Đản đã đến, từ ngày 03-05-2012, lúc 22h30, hơn chục công an vào chùa kiểm tra nhân khẩu, cư trú. Ngày 05-05-2012 anh chị em Phật tử thuộc Gia Đình Phật tử Việt Nam từ các huyện : Thăng Bình, Núi Thành, Duy Xuyên, Đại Lộc về dự Đại lễ Phật Đản. Nhưng lúc 9h khi anh chị em vừa đến đầu Kiệt 7 đường Hoàng Diệu dẫn vào Chùa Giác Minh thì bị lực lượng dày đặc công an, dân phòng, Mặt trận và các ban ngành khác của chính quyền Phường Bình Hiên chặn lại không cho vào chùa tham dự lễ, họ nói rằng : “Nơi đây không có chùa Giác Minh gì cả, chỉ có cơ sở thờ tự. Chúng tôi đang tập phòng cháy chữa cháy vào giờ này nên không ai được vào… ?” Họ xô đẩy anh em Phật tử không cho đứng tại chỗ hướng về chùa Niệm Phật, mà ra lệnh phải đi đến các chùa khác. Đôi bên lời qua tiếng lại thì xe công an đến bắt 4 Phật tử đó là anh Nguyễn Chiến, chị Đỗ thị Thương, chị Ngô thị Diệp, chị Nguyễn thị Lý chở về đồn công an phường Bình Hiên và phường Bình Thuận, hạch sách, bôi nhọ : “Ông đó (tức HT. Thích Thanh Quang) đội lốt tu hành, làm việc bất hợp pháp để người ở nước ngoài gởi tiền về dùng, rồi lập biên bản bắt cam kết từ nay về sau không được đến chùa Giác Minh”. Họ giam anh chị em đến chiều mới thả ra.
Trong hòan cảnh bị bao vây, cô lập khắc nghiệt, chùa vẫn thiết trí lễ đài trong chùa để ghi nhớ ơn Đức Từ Phụ, đáp đền 4 ơn, và chư anh linh, thánh tử đạo, chư chiến sĩ đã vị quốc vong thân, cũng như thể theo Tâm nguyện của quý Ngài tôn đức trong Hội Đồng Lưỡng Viện : Mùa Phật Đản Nhớ Ơn Phật, cầu nguyện Tổ quốc Việt Nam toàn vẹn lãnh thổ, lãnh hải, cầu Linh quyền cho người chết, tự do dân chủ, nhân quyền… tự do Tôn giáo cho nhân dân an lạc.
Đại lễ cử hành vào lúc 9h30 ngày Rằm, tức 5.5, Tăng chúng chùa Giác Minh trang nghiêm thanh tịnh, lắng nghe Hòa thượng Trụ trì Thích Thanh Quang tuyên đọc Thông điệp Đại lễ Phật Đản 2556 của đức Đại lão Hòa thượng Đệ Ngũ Tăng Thống. Sau là 3 hồi chuông bát nhã vang lên, Đảnh lễ Phật, cúng dường chư Phật, thánh tử đạo, cầu siêu cho chư anh linh chiến sĩ đã bỏ mình vì Tổ quốc và hương linh nơi bổn tự. Hoàn kinh lễ tạ vào lúc 11h cùng ngày.
Riêng tại chùa An Cư của Đại Đức Thích Thiện Phúc, Đặc ủy Giáo dục kiêm Đặc ủy Thanh niên của Ban Đại Diện Quảng Nam – Đà Nẵng thì bị ngăn cấm, chặn giữ không cho ra vào chùa từ ngày 3 đến ngày 5.5. Chính quyền địa phương có những hành động bất nhẫn, thiếu văn hóa, phi đạo đức, đàn áp tôn giáo hơn mọi năm đối với chùa An Cư và chúng đạo hữu Phật tử. Họ ném đá, rung cửa, nhỏ keo vào ổ khóa, cho người đến la hét chửi bới, bôi nhọ chùa nhân ngày Đại lễ trọng đại của Phật giáo.
Bản tường trình của Đại đức Thích Thiện Phúc cho biết người canh gác thường ngày được gia tăng thành đội quân hùng hậu, đủ thành phần nam lẫn nữ. Họ đặt loa phóng thanh phát lại bài viết của ông Doãn Nguyên Hưng số ra 192-193 trên báo Công an Đà nẵng đánh phá GHPGVNTN, và đọc đi đọc lại nhiều lần, mà nội dung chính yếu gồm 4 điểm :
1- Tôn vinh Giáo hội Phật giáo Nhà nước thành lập năm 1981, đồng thời bôi nhọ Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất.
2- Chỉ trích và phỉ báng Nhị vị Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang và Đệ Ngũ Tăng Thống Thích Quảng Độ.
3- Bêu xấu Anh Võ Văn Ái, Giám đốc Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế.
4- Triệt hạ, bôi nhọ nhân phẩm chư Tôn đức của các ban Đại diện nói chung, và Hoà thượng Thích Thanh Quang và Đại đức Thích Thiện Phúc nói riêng.
Công an canh gác trước chùa An Cư không cho Phật tử vào làm lễ Phật Đản
|
Kế đến họ đưa phụ nữ kéo đến cổng chùa, bắt chùa phải mở cổng để họ vào nói chuyện với Sư cô Thích Nữ Quảng Ý. Nhưng chùa không chấp nhận vì không muốn có sự cố xảy ra. Lập tức họ phản ứng bằng cách ăn nói cực kỳ thô tục. Một nhóm cán bộ khác tới nắm cửa cổng chùa đập phá ầm ầm, đem những chiếc xe honda chắn ngang trước cổng ngồi canh gác, ngăn cấm không cho bất cứ ai được vào. Chùa lâm cảnh nội bất xuất, ngoại bất nhập. Một lúc sau, họ ném gạch và đá ba lác vào sân, dùng keo 502 đổ vào ổ khoá cổng chùa. Mục đích của họ là khủng bố tinh thần và quản thúc thầy trò trong chùa.
Ban đêm họ chong điện các lối vào Chùa và canh gác suốt đêm. Sang ngày 05-05-2012 nhằm Rằm Phật Đản, họ gia tăng quân số rất đông. Đến 10giờ sáng, thấy tình thế căng thẳng, Phật tử chẳng ai vào được vào chùa lễ Phật, nên dù ít oi chùa quyết định tiến hành đại lễ để tưởng nhớ Ơn Hóa độ chúng sanh của Đức Phật.
Thành công trong việc ngăn cấm Phật tử vào chùa, người canh gác bắt đầu thưa dần. Khoảng 12giờ trưa vì vào Chùa Giác Minh không được nên huynh trưởng Hồ Đủ sang chùa An Cư Lễ Phật.
Khi ra mở cửa mới phát hiện ổ khoá đã bị họ đổ keo 502 vào đông cứng, phải dùng kềm loại lớn cắt ống khóa. Vài giờ sau có thêm các Huynh trưởng Gia Đình Phật tử như anh Chiến, anh Thao, chị Diệp, chị Khá cùng đến. Đây là 4 anh chị bị Công an Phường Bình hiên bắt khi họ đến chùa Giác Minh.
dối gạt công luận để đàn áp Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất
trích từ Ban Tin tức thời sự của Tổng Vụ Truyền Thông Viện Hóa Đạo
Đại Lễ Phật Đản vừa qua, Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục đưa ra luận điệu tuyên truyền gian dối rằng Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất (GHPGVNTN) đã sáp nhập vào Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam (GHPGVN tức Giáo hội Nhà nước) năm 1981, nên không còn nữa. Lấy cớ đó, Cộng sản tiếp tục đàn áp, khủng bố các Ban Đại Diện, các thành viên, các Phật tử thuộc GHPGVNTN trên toàn quốc.
Nhà cầm quyền Cộng sản lợi dụng việc gì để tuyên truyền rằng GHPGVNTN đã sáp nhập vào GHPGVN, thành viên của Mặt Trận Tổ Quốc ?
Sau khi theo đuổi chủ thuyết vô sản, vô thần, phi nhân, muốn nhuộm đỏ Miền Nam, gây ra cuộc chiến huynh đệ tương tàn kéo dài suốt 21 năm, năm 1975, Cộng sản lại tiếp tục gây thêm tội ác với dân tộc qua những việc tù tội, ngu dân, bần cùng hoá toàn dân… dưới nhiều chiêu bài như học tập cải tạo, xoá bỏ văn hoá đồi truỵ, quốc hữu hoá… làm cho đất nước càng thêm đổ vỡ, tan nát. Nhân dân quá đau khổ, nhiều người phải liều chết lên rừng, xuống biển bỏ nước ra đi… giao số phân, thân xác cho cọp beo, chim cá, cướp biển…
Trong hoàn cảnh đau thương đó, một Giáo hội có truyền thống 2000 năm cùng gánh chịu những thăng trầm, vinh nhục với dân tộc như GHPGVNTN, không bao giờ chấp nhận gia nhập vào những tổ chức do chế độ độc tài, phi nhân thành lập để làm công cụ sai khiến, trang hoàng cho chế độ.
Tuy nhiên, một số thành viên trong GHPGVNTN, vì không chịu nỗi những sự đàn áp, khủng bố, đe doạ… đã phải gia nhập vào những tổ chức tôn giáo do Đảng Cộng sản thành lập, thuộc Mặt Trận Tổ Quốc, để được yên thân. Việc này đã gây ra sự chia rẽ nội bộ trrong hầu hết các tôn giáo, vì tôn giáo nào cũng xảy ra cảnh trạng như vậy. Số người gia nhập vào Mặt Trận Tổ Quốc, họp thành những hội đoàn, thường được gọi dưới mỹ từ “yêu nước”, được hưởng nhiều đặc ân. Các Giáo hội, giữ vững lập trường, không gia nhập làm thành viên Mặt Trận Tổ Quốc, phải chịu nhiều bức bách, khó khăn.
– Sự thật GHPGVNTN có sáp nhập vào GHPGVN như sự tuyên truyền của Nhà cầm quyền Cộng sản không ?
Chư Tăng vào thời đó, 1981, nhất là những vị ở Sài gòn, ai cũng biết, không hề có chuyện GHPGVNTN sáp nhập vào GHPGVN như sự tuyên truyền của Cộng sản.
Xin trích dẫn một đoạn trong quyển sách “Nhận Định về những sai lầm tai hại của Đảng Cộng Sản Việt Nam đối với Dân tộc và Phật giáo” của Đại Lão Hoà thượng Thích Quảng Độ, đoạn Ngài phát biểu trong cuộc họp cuối cùng bàn về việc thống nhất Phật giáo như sau :
“Kính thưa toàn thể quí vị, chắc quí vị cũng như tôi đều thấy rõ hiện nay con thuyền Giáo-hội Phật giáo Việt-nam Thống nhất đang lênh đênh giữa biển khơi và gặp sóng to gió lớn, chưa biết sẽ chìm lúc nào. Vậy, nếu những ai trong quí vị có mặt ở đây hôm nay cảm thấy nguy nan sợ hãi mà muốn bước sang thuyền khác để thoát thân, thì xin quí vị ấy cứ việc tự do, không ai ngăn cản cả. Nhưng tôi chỉ xin quí vị ấy một điều là : trước khi bước sang thuyền khác qúi vị cứ để mặc cho con thuyền Giáo hội lênh đênh trôi giạt trong sóng gió với những người còn ở lại trên đó, họ sẽ cố sức lèo lái, nếu may mắn vượt qua cơn nguy nan mà đến được bờ bình an thì họ sống, còn nếu chẳng may con thuyền chìm thì họ cũng sẽ sẵn sàng chết theo nó, chứ quí vị ấy đừng đang tâm nhận chìm con thuyền của mình mà có lần đã từng đưa quí vị đến bờ danh vọng, lợi lộc, trước khi bước sang thuyền khác. Tôi chỉ xin quí vị có thế thôi”.
“Khi tôi nói xong thì cả trong hội trường và ngoài sân, ngoài các hành lang nổi lên những tràng pháo tay vang dội, rồi tôi thấy T.T. Trí Tịnh đứng dậy đi ra trước tiên, kế đó là T.T. Minh Châu và sau cùng là Hòa thượng Viện trưởng chủ tọa ! Thế là cuộc họp tự nhiên cũng tan. Sau đó tôi nghe có tiếng vọng lại : “Hôm nay thầy Quảng Độ mời chúng tôi về đây để thóa mạ chúng tôi”. Còn lại Thượng tọa Huyền Quang và tôi, chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi cũng giải tán !”
Hoà thượng Quảng Độ viết tiếp :
“Ba hôm sau, Văn phòng Viện Hóa Đạo nhận được bản “Thông báo” của Ban vận động thống nhất Phật giáo đề ngày 17-9-1981, do T.T. Minh Châu kí tên, dài lắm, tôi chỉ còn nhớ một đoạn ngắn, vì có lẽ nó là đoạn quan trọng nhất trong bản Thông báo. Đoạn ấy như sau :
“…Thượng tọa Thích Quảng Độ, Tổng thư kí Viện Hóa Đạo, đã triệt hạ uy tín của toàn Ban vận động thống nhất Phật giáo Việt Nam, phá hoại công cuộc thống nhất Phật giáo, ngang nhiên thách thức với chính phủ và Mặt Trận Tổ quốc Việt Nam là những người đang khuyến khích và hỗ trợ sự nghiệp thống nhất Phật giáo cả nước !”
Đó là cuộc họp sau cùng của Viện Hoá Đạo để bàn về việc thống nhất Phật giáo, và đã bất thành, ngoài ra, không có cuộc họp nào bàn về vấn đề này nữa.
Hoà thượng Quảng Độ viết tiếp :
“Đến cuối năm 1981, Đại hội thống nhất Phật giáo chính thức được mở ra tại Hà Nội. Tôi được biết, T.T. Thích Thiện Siêu cầm đầu một phái đoàn mười người nói là đại diện cho GHPGVNTN, có văn thư đề cử đóng khuôn dấu Viện Hóa Đạo đường hoàng, tôi rất ngạc nhiên. Bởi vì T.T. Thiện Siêu có chức vụ gì trong Viện Hóa Đạo đâu, mà Viện Hóa Đạo cử T.T. Thiện Siêu làm đại biểu của Viện đi dự họp, còn khuôn dấu Viện Hóa Đạo do tôi cất giữ, khi đến văn phòng thì tôi mang đến, hết giờ làm việc thì tôi mang về, vậy khuôn dấu ở đâu ra ? Lúc đầu tôi không tin, bởi lẽ tôi biết T.T. Thiện Siêu là bậc học thức, có đức hạnh, tôi rất kính trọng Thượng tọa và tuyệt đại đa số tăng ni miền Nam cũng thế, không tin Thượng tọa lại có thể làm một việc như vậy, nhưng sau tôi mới biết rõ đó là sự thật !”
Đó là bằng chứng phái đoàn đại diện cho GHPGVNTN là phái đoàn giả mạo, khuôn dấu cũng là khuôn dấu giả ! GHPGVNTN không có cử phái đoàn nào tham dự đại hội thống nhất Phật giáo tại Hà nội cả. Tất cả đều do Nhà cầm quyền cộng sản áp đặc dựng lên.
Không có việc GHPGVNTN sáp nhập vào GHPGVN, thành viên của Mặt Trận Tổ Quốc, một tổ chức chính trị, làm công cụ cho Đảng Cộng sản Việt nam.
Hãy nghe Ông Đỗ Trung Hiếu, kiến trúc sư làm ra cái Giáo Hội ấy ăn năn, bộc bạch :
“Cuộc Thống nhất Phật Giáo lần này, bên ngoài do các Hòa thượng gánh vác, nhưng bên trong bàn tay Đảng Cộng sản Việt nam xuyên suốt quá trình thống nhất để nắm và biến tướng Phật giáo Việt Nam trở thành một tổ chức bù nhìn của Đảng”.
Ông Đỗ Trung Hiếu còn nói thêm, theo đề án ban đầu của Đảng Cộng sản Việt nam :
“Nội dung đề án là biến hoàn toàn Phật giáo Việt Nam thành một hội đoàn quần chúng. Còn thấp hơn hội đoàn vì chỉ có tăng ni không có Phật tử, chỉ có tổ chức bên trên không có tổ chức bên dưới, tên gọi là “Hội Phật giáo Việt Nam” (HPGVN).
Trong Mặt Tận Tổ Quốc Việt Nam, bản tiếng Anh, có tên thành viên “Vietnam Association for Buddhism”, tức là Hội Phật Giáo Việt Nam. Chữ Association chỉ là Hội chứ không phải là Giáo Hội.
Vậy, Giáo Hội Phật giáo việt nam chỉ là một cái hội, chẳng những không có tính cách pháp nhân của một tôn giáo lớn như Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, lại cũng chẳng được hưởng quy chế Hiệp hội như thời thực dân, mà nó chỉ còn là một tổ chức có tính cách nằm trong hiệp hội, đó là Mặt trận Tổ quốc Việt Nam.
Sau đó, ngày 25.02.1982, Hoà Thượng Thích Huyền Quang và Hoà Thượng Thích Quảng Độ bị Cộng sản bắt đi lưu đày, một người về tỉnh Quảng Ngãi, một người về tỉnh Thái Bình. Và tháng 7 năm 1982 thì trụ sở và Văn Phòng của GHPGVNTN đặt tại chùa Ấn Quang cũng bị chiếm, từ đó mọi Phật sự của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất hoàn toàn bị tê liệt.
Các sự kiện :
– Cuộc họp sau cùng của Viện Hoá Đạo bàn về việc cử phái đoàn đi dự đại hội thống nhất Phật giáo tại Hà nội đã bất thành sau ý kiến của Hoà thượng Quảng Độ.
– Bức thư của Hoà thượng Thích Minh Châu, Tổng thư ký Ban vận động thống nhất Phật giáo, tố cáo Hoà thượng Thích Quảng Độ.
– HT Thích Thiện Siêu không giữ chức vụ gì trong Viện Hoá Đạo lại làm Trưởng đoàn đại diện cho GHPGVNTN với con dấu giả !
– Và nhất là bản án lưu đày dành cho Nhị vị Hoà thượng Thích Huyền Quang Phó Viện trưởng và Thích Quảng Độ Tổng Thư Ký Viện Hoá Đạo.
Là những bằng chứng lịch sử chứng minh hùng hồn rằng,
GHPGVNTN không hề sáp nhập vào GHPGVN của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam như luận điệu tuyên truyền của Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam.
Đó cũng là bằng chứng vững chắc sự tồn tại về Pháp lý của GHPGVNTN.
Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam chưa bao giờ đưa ra bất cứ bản án nào kêt tội, để ngăn cấm sự sinh hoạt của GHPGVNTN.
Như vậy, việc Nhà cầm quyền Cộng sản Việt nam cho rằng, GHPGVNTN đã sáp nhập vào GHPGVN, thành viên của Mặt Trận Tổ Quốc, nên GHPGVNTN không còn nữa, chỉ là sự tuyên truyên hoàn toàn bịa đặt để có lý do đàn áp GHPGVNTN mà thôi.
Việt nam đang nằm dưới chế độ độc tài toàn trị, người dân mất hết các quyền tự do, dân chủ, công bằng. Đảng Cộng sản tự ghi vào Hiến Pháp cái quyền được cai trị vĩnh viễn, người dân không có quyền thay đổi người lãnh đạo. Hệ thống hành chính không có tam quyền phân lập, Đảng Cộng sản đặt ra nhiều điều luật phi pháp như : “an ninh quốc gia”, “tuyên truyền chống nhà nước”… để muốn bắt ai thì bắt, muốn bỏ tù ai cũng được, không cần xét xử, hoặc có xét xử cũng bất công hay làm lấy lệ. Công chức, cán bộ mặc tình tham nhũng, hối lộ, cắt xén công quỹ… đang trở thành quốc nạn, làm cho nền kinh tế ngày càng thua lỗ, nghèo nàn, lạc hậu. Luật pháp bất minh. Đất đai, ruộng vườn, nhà cửa của người dân, Nhà cầm quyền mặc tình chiếm dụng. Dân oan khiếu kiện khắp nơi. Công nhân bị bóc lột sức lao động, bị hành hạ, bị đánh đập… nhưng không được thành lập công đoàn độc lập để tự bảo vệ. Ngay cả quyền yêu nước, bảo vệ tổ quốc của người dân cũng bị chà đạp… Việt Nam bây giờ như trở lại thời kỳ hoang dã. Đất nước được cai trị bằng bạo lực, cường quyền với dẫy đầy bất công, tội ác… . Văn hoá, kinh tế, giáo dục, đạo đức… đều xuống cấp tồi tệ. Xã hội vô luật pháp, người dân luôn sống trong cảnh thấp thỏm, lo âu, hồi hộp, đầy bất trắc, không biết bám víu vào đâu.
Trong hoàn cảnh đất nước như vậy, GHPGVNTN không thể nào im lặng, làm ngơ, bỏ mặc người dân sống trong cảnh tối tăm, đau khổ, lại bắt tay, liên kết, hoà hợp với Nhà cầm quyền độc tài để lo phát triển cho riêng tổ chức, Giáo hội mình được.
Suốt hơn 2000 năm lịch sử, GHPGVNTN luôn đồng hành cùng dân tộc trong mọi thăng trầm, vinh nhục. Đức Đệ Ngũ Tăng Thống, Đại lão Hoà thượng Thích Quảng Độ, trong cuộc trả lời phỏng vấn đài Quốc tế, Ngài đã xác định lập trường của GHPGVNTN rằng :
“Chúng tôi không thể đem sự Tự do, Dân chủ, Nhân quyền của hơn 85 triệu dân Việt nam để đổi lấy sự tự do, phục hoạt cho riêng Giáo hội chúng tôi. Do đó, chúng tôi sẽ tiếp tục kêu gọi nhà cầm quyền thực thi những điều cơ bản nhất để người dân chúng tôi được sống ấm no, hạnh phúc và thăng tiến như mọi dân tộc trên thế giới hiện nay”.
(Xin đọc thêm nguyên bản sách “Nhận Định những sai làm tai hại của Đảng Cộng sản Việt nam đối với Dân tộc và Phật giáo” của Hòa thượng Thích Quảng Độ gửi cho Tổng Bí thư Đỗ Mười ngày 19.8.1994 và do Nhà xuất bản Quê Mẹ ấn hành tại Paris)