Phật lịch
2548 VTT/TT
Thưa quý Ngài,
Kể từ ngày tôi ra Hà Nội chữa bệnh, nhân đó được Thủ tướng Phan Văn Khải tiếp kiến vào ngày 2.4.2003, thấm thoát đã gần hai năm qua. Cuộc gặp gỡ hy hữu ấy đã đem lại nhiều hân hoan, hy vọng cho đồng bào Phật giáo trong và ngoài nước nói chung, các chính giới và bằng hữu quốc tế nói riêng. Hân hoan là vì chưa hề xẩy ra trên bất cứ quốc gia nào sự kiện một vị Thủ tướng tiếp một tù nhân tôn giáo như bản thân tôi vào thời điểm ấy cũng như bây giờ. Hy vọng là vì bao nhiêu năm dài đen tối trông đợi, ai ai cũng tưởng rằng sau cuộc gặp gỡ này, Ðảng và Nhà nước Việt Nam sẽ thay đổi chính sách đàn áp và phân biệt đối xử với Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất. Bản thân tôi cũng đã hân hoan và hy vọng như thế. Ðặc biệt đáp các lời tôi thắc mắc vì sao Giáo hội chúng tôi bị đàn áp và phân biệt đối xử suốt gần 30 năm qua, thì Thủ tướng tâm tình rằng : “Buổi đầu có thiếu sót, có nhiều sai trái, nay mọi sự sẽ phải tháo gỡ và điều chỉnh dần. Xin Hòa thượng từ bi, hoan hỷ”. Cho nên lúc ấy, tôi tỏ vẻ sẵn sàng hỉ xả những chuyện đã qua.
Song sự kiện xẩy ra sáu tháng sau đó, đặc biệt là việc chận xe rồi bắt bớ chúng tôi tại Bình Ðịnh và Lương Sơn trong hai ngày 8 và 9.10.2003, làm cho tôi từ ngờ vực đi đến thất vọng về một chính sách bất bình đẳng tôn giáo bất di bất dịch của Ðảng và Nhà Nước đối Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất và đối với riêng bản thân tôi từ thời Kháng chiến chống Pháp ở Liên khu 5, và nay dưới chế độ Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa.
Cuối năm ngoái tôi bị bệnh nặng, Hòa thượng Thích Quảng Ðộ và chư Tăng ở Saigon muốn ra thăm bệnh tôi ở nhà thương, nhưng đã bị công an chận xe không cho đi. Nay, Tết là ngày vui sum hiệp của mọi gia đình và của toàn dân, là ngày thăm viếng chúc Xuân sau một năm vất vả làm ăn, hay xa cách vì sinh kế phải tha phương kiếm sống. Nhưng năm nay, tôi rất buồn phiền khi nghe tin Hòa thượng Thích Quảng Ðộ, Viện trưởng Viện Hóa Ðạo, Hòa thượng Thích Ðức Chơn, thành viên Hội đồng Trưởng lão Viện Tăng thống, Thượng tọa Thích Viên Ðịnh, Phó Viện trưởng Viện Hóa Ðạo, cùng chư Tăng ở Saigon dự tính ra Tu viện Nguyên Thiều ở Bình Ðịnh thăm viếng tôi mấy ngày đầu Xuân, nhưng một lần nữa, lại bị ngăn cấm. Các cơ quan công quyền tại các quận Bình Thạnh, Gò Vấp, Phú Nhuận, Thủ Ðức, v.v… đã đến các chùa liên hệ yêu cầu chư Tăng không được ra Bình Ðịnh chúc Xuân, với lý do mơ hồ là “tình hình còn khó khăn, không ổn định” không nên đi, hoặc nói lời vô lý là “Có kẻ xấu lợi dụng, tổ chức chuyến đi ra Bình Ðịnh thăm Hòa thượng Thích Huyền Quang để gây rối. Có ai tổ chức đi thì đừng có đi, vì Nhà nước không cho đi !”. Nhiều ngày qua còn cắt đường dây điện thoại của Hòa thượng Thích Quảng Ðộ.
Nước ta từ bao đời, thăm xuân, chúc Tết, mừng thọ là những nghĩa cử văn hóa truyền thống tốt đẹp cần lưu giữ. Vậy tôi yêu cầu Ðảng và Nhà nước điều tra xem do ai, hay do nguyên cớ nào, mà ngăn cấm Hòa thượng Quảng Ðộ và hàng giáo phẩm ra Bình Ðịnh thăm viếng tôi mấy ngày đầu năm. Nếu có lý do chính đáng để ngăn cấm, xin công bố cho Phật giáo đồ trong và ngoài nước cũng như công luận thế giới được biết để mọi người hết thắc mắc, hết nghĩ rằng Ðảng và Nhà nước vẫn tiếp tục đàn áp Giáo hội, tiếp tục cấm đoán các quyền tự do đi lại, thăm viếng, là những quyền được Hiến pháp và các Công ước Nhân quyền LHQ bảo đảm. Bằng không, xin hãy thông báo ngay cho Hòa thượng Thích Quảng Ðộ ở Thanh Minh Thiền viện, Saigon, rằng Hòa thượng và chư Tăng giáo phẩm có toàn quyền thăm viếng và đi lại tự do, để chúng tôi biết rằng khẩu hiệu “Sống và làm việc theo Pháp luật” của Nhà Nước đề ra không là khẩu hiệu suông mà được áp dụng trong đời sống cho mọi công dân. Chúng tôi càng ngạc nhiên hơn khi thấy Ðảng và Nhà nước cho phép một phái đoàn Phật giáo nước ngoài hàng trăm người được tự do đi lại và ăn nói, trong khi ấy chư Tăng sống tại Việt Nam thuộc Giáo hội dân lập và truyền thống, là Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, thì lại bị ngăn cấm quyền tự do đi lại và hoằng dương chánh pháp !
Thưa quý Ngài,
Nhân đây, tôi cũng xin Ðảng và Nhà nước minh bạch hóa trường hợp quản chế tôi và Hòa thượng Thích Quảng Ðộ bằng khẩu lệnh kể từ vụ bắt bớ tùy tiện chúng tôi ngày 9.10.2003 tại Lương Sơn gần thành phố Nhatrang. Tôi có nghe Nhà nước tuyên bố với báo chí quốc tế là do tôi và Hòa thượng Thích Quảng Ðộ “tàng trữ bí mật Nhà nước”. Nếu quả thật chúng tôi mắc tội này, thì xin trưng bằng cớ và đưa chúng tôi ra tòa xét xử với quyền biện hộ phân minh. Chúng tôi sẽ chấp hành án lệnh sau phiên xử. Còn như lý do nêu ra không đúng sự thật, thì tuyên bố chấm dứt việc buộc tội vô căn cứ và trả chúng tôi về đời sống tự do, chứ không như hiện tại, từ trên một năm qua, chúng tôi phải sống trong cảnh quản chế gắt gao như một người tù tại Tu viện Nguyên Thiều và Thanh Minh Thiền viện.
Chiếu theo điều 10 trong Bộ luật Tố tụng hình sự, thì “không ai có thể coi là có tội và phải chịu hình phạt, khi chưa có bản án kết tội của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật”, điều 71 trong cùng bộ luật, thì “thời hạn tạm giam” tối đa không được quá 12 tháng, và “khi đã hết thời tạm giam thì người ra lệnh tạm giam phải trả tự do cho người bị tạm giam”. Nay thời hạn tối đa ấy đã quá bốn tháng rồi. Kính mong quý Ngài làm việc theo Pháp luật mà thi hành các điều nêu ra trong bức thư hôm nay.
Trân trọng kính chào quý Ngài.
Tu viện Nguyên Thiều, Bình Ðịnh ngày 21.2.2005
Ðệ tứ Tăng thống
Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất
(Ấn ký)
Tỳ kheo Thích Huyền Quang