GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT
Phật lịch 2548, Việt Nam : ngày 21 tháng 2 năm 2005
Tôi là tăng sĩ Thích Thiện Minh thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, 51 tuổi, thế danh Huỳnh Văn Ba, sinh năm 1955, sinh quán Bạc Liêu, thường trú : chùa Vĩnh Bình, ấp Cái Dầy, xã Châu Hưng, huyện Vĩnh Lợi, tỉnh Bạc Liêu. Hiện tạm trú số nhà 89/353, khóm 10, phường 1, thị xã Bạc Liêu, tỉnh Bạc Liêu. Bị bắt ngày 28-03-79, được trả tự do ngày 02-02-2005. Nhân danh tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm và là nhân chứng sống trong suốt gần 26 năm tại nhà tù của cái gọi là chế độ “ưu việt XHCH Việt Nam”. Hôm nay tôi gửi thỉnh nguyện thư này đến ủy ban với nội dung như sau :
Vì sự an nguy và tồn vong của dân tộc và đạo pháp, vì công bố lý tưởng hòa bình và khát vọng tự do của đồng bào Việt Nam mà nhân dân miền Bắc đã âm thầm chịu đựng hơn 70 năm qua, nhân dân miền Nam gần 30 năm sống khổ nhục đau thương dưới ách cai trị bằng lưỡi lê, bằng họng súng của chế độ độc tài Ðảng trị. Tất cả các tôn giáo đã lâm cơn “Ðại pháp nạn” trong đó có Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất. Bản thân tôi cũng là một nạn nhân suốt hơn 1/4 thế kỷ bị lưu đày biệt xứ khổ sai, những nỗi khổ trong chốn lao tù xiềng xích chắc hẳn không có bút mực nào tả xiết, mặc dù bị đánh đập, bị gông cùm, xiềng xích chân tay… Nhưng họ không thể trói buộc được trái tim bất khuất của sứ giả Như Lai, của người con Phật này, dẫu biết rằng tôi đã trả giá quá đắt cho sự tự do, một cuộc dấn thân, đấu tranh giữa sự sống và cái chết, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa mê lầm và giác ngộ, nhiều lúc tưởng chừng như xác thân vô thường này không chịu đựng nỗi với thời gian ; cũng chỉ vì mục tiêu đòi hỏi Tự do, Dân chủ, Nhân quyền và Tự do tôn giáo cho hàng triệu đồng bào dân tộc Việt Nam chứ không vị kỷ riêng mình.
Trong những năm đầy cam go thử thách này, những người yêu nước, yêu đạo chân chính đều được nhà nước Cộng sản Việt Nam đáp lại bằng sự đàn áp, cô lập, quản thúc và tù đày, họ sung công quản lý nhiều chùa chiền, nhà thờ, thánh thất, tôn miếu, các tự viện của các tôn giáo tại Việt Nam. Những hậu quả ấy vẫn còn tồn tại đến nay, Nhà nước Việt Nam vẫn chưa có chính sách giải quyết thỏa đáng ! Gần như “dậm chân tại chỗ”. Ðặc biệt, ngoại trừ một số tu sĩ cầu an, tiêu cực chạy theo Ðảng, làm thành viên Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, làm đại biểu Hội đồng Nhân dân, hay đại biểu Quốc hội hoặc những cán bộ Cộng Sản mượn áo nhà tu để nhập vai hoạt động cho Ðảng, thì họ sẽ được sống an nhiên vô sự mà còn có hậu thuẫn của đảng Cộng sản nữa.
Rõ ràng rằng dưới chế độ Cộng sản bất cứ ai muốn yêu nước, yêu đạo bắt buộc phải yêu Ðảng. Nếu yêu nước, yêu đạo mà không yêu đảng Cộng sản, tất nhiên sẽ bị quy kết là phản động, là âm mưu lật đổ chính quyền, là xâm phạm an ninh quốc gia, là sẽ bị theo dõi, là theo đế quốc Mỹ, sẽ bị bắt, sẽ bị tù đày và bị đưa đi cải tạo hoặc bị mọi áp lực chẳng chóng thì chầy khó ai tránh khỏi đại nạn này. Họ sao chép lại mô hình “ái quốc trung quân” của các thời đại phong kiến cổ xưa nhưng ma mị, thâm độc hơn.
Vì đặc quyền đặc lợi của tập đoàn siêu quyền lực trong bộ chính trị, họ ra sức tuyên truyền mở rộng dân chủ trá hình để làm các vỏ bọc cho giới lãnh đạo lũng đoạn cộng đồng, mang màu sắc siêu phong kiến kiểu mới. Chính đảng Cộng sản đã xác nhận có nhiều sai lầm trong cái gọi là thời kỳ quan liêu bao cấp, nhưng đến nay sự vi phạm nhân quyền đặc biệt là quyền tự do tôn giáo, các quyền tự do cơ bản của con người, những điều ước quốc tế mà họ đã cam kết nhưng vẫn chưa có dấu hiệu cải thiện tiến bộ, điển hình như : các vị lãnh đạo cũng như thành viên của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất vẫn còn bị quản chế, quản thúc tại địa phương, trong số đó :
1. Ðức Tăng Thống Hòa thượng Thích Huyền Quang tại Bình Ðịnh.
2. Ngài Viện trưởng Viện hóa đạo Hòa thượng Thích Quảng Ðộ tại Thanh Minh Thiền Viện, Sàigòn.
3. Thượng tọa Thích Tuệ Sỹ tại Già Lam.
4. Thượng tọa Thích Không Tánh tại chùa Liên Trì, Quận 2.
5. Thượng tọa Thích Huệ Ðăng tại nhà số 242/20 đường Bùi Viện, Quận 1, Sàigòn.
Riêng bản thân tôi khi bị cầm tù thì ngôi chùa đã bị chiếm dụng xây cất một trường Trung học, tài sản bị tịch thu, tịch thu cả một bảo vật vô giá là Tượng đồng đen 64 kg, khi ấy gia đình các em tôi bị nhiều lần xua đuổi, cô lập, đòi giải tỏa, v.v… chỉ vì có quan hệ thân nhân. Những mái tranh nghèo đơn sơ nhiều năm dài không thể ngoi đầu lên với cái xã hội nhiều định kiến…
Khi trả tự do, họ buộc tôi phải về gia đình các em ruột, họ bắt buộc các em tôi phải làm cam đoan, cam kết, dùng tình cảm thân nhân để hạn chế mọi tự do cá nhân trong thường nhật… Hiện nay mỗi khi rời nhà ra đi thì có công an theo dõi, chẳng hạn như ngày 16-02-2005 vừa qua, tôi lên Sàigòn để siêu âm bệnh ung bứu, chỉ đi một ngày thôi mà công an Phường 1, Quận Tân Bình và công an Quận này đã khám xét nhà, lập biên bản tạm trú bất hợp pháp, mời tôi và chị ruột là Huỳnh Thị Hai phải đến phường làm việc, điều tra. Lúc đi khám bệnh tại trung tâm Ung Bứu cho đến lúc về nhà chị, kể cả lúc lên xe về Bạc Liêu, lúc nào cũng có công an trực chiến 100% và trực tiếp tại nhà chị tôi ! Khi về đến Bạc Liêu thì công an tỉnh tên Minh lại mời em rể thứ tư của tôi thuyết phục để giám sát tôi. Trong một ngày rời khỏi nhà đi khám bệnh, công an điện liên tục hỏi thăm các em tôi đủ mọi điều. Sự theo dõi này khiến tôi cảm thấy tưởng chừng như đang bị cầm tù trong một nhà tù mới khác hơn trại tù cũ mà thôi ! Chính vì thế mà đợt thả tù vừa qua, các vị như Bác sĩ Nguyễn Ðan Quế, Linh mục Nguyễn Văn Lý, và Giáo sư Nguyễn Ðình Huy cũng chẳng khác gì hoàn cảnh của tôi hiện nay. Chính nhiều lúc tôi cảm thấy bất an cho tính mạng của mình. Và theo tôi, sự trả tự do mà còn giám sát quá gắt gao như thế có phải chăng là trò lừa bịp dư luận, vả lại quí vị được trả tự do cũng ở gần sắp mãn án tù, chỉ riêng tôi là còn hơn 2 năm thôi. Ngoài ra hiện tại ở nhà tù trại giam Xuân Lộc Z30A, K3 này còn khoảng 60 người tù chính trị, trong đó còn có một số vị chức sắc tôn giáo như :
1. Linh mục Phạm Minh Trí 66 tuổi, ở tù gần 18 năm, bị tâm thần điên loạn hơn 10 năm (Dòng Ðồng Công).
2. Linh mục Nguyễn Viết Huân 56 tuổi, ở tù gần 18 năm (Dòng Ðồng Công)
3. Cụ Ngô Văn Ninh 87 tuổi, Hội trưởng Giáo Hội Phật Giáo Bửu Sơn Kỳ Hương.
4. Lê Văn Chương 42 tuổi, là tu sĩ thuộc Giáo hội Phật giáo Bửu Sơn Kỳ Hương.
5. Nguyễn Văn Sĩ 42 tuổi, Pháp danh Thích Thiện Tâm (Nam Tông) ở Campuchia về nước hoạt động trong Ðảng Nhân dân Hành động.
6. Lê Văn Tính 66 tuổi, cán bộ Ban giảng huấn giáo lý thuộc Phật giáo Hoà Hảo, tham gia tổ chức Ðảng Nhân dân hành động, ông đã và đang bị giam riêng hơn 5 năm qua vì tội khiếu nại phản đối vụ án bắt oan những người đấu tranh cho Tự do, dân chủ.
Ngoài ra còn một vài cư sĩ cao tuổi như :
7. Mai Xuân Khánh 64 tuổi (Thiên Chúa giáo)
8. Phương Văn Kiến 71 tuổi (Phật giáo Hoà Hảo)
9. Trần Văn Thiêng 67 tuổi (Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất)
Với tuổi cao như thế và bản án lâu dài, cho dù có được trả tự do khi trở về với tấm thân gầy guộc chỉ làm khổ thêm sự gánh nặng của gia đình. Chứ, những năm trước đây tôi cũng đã từng chứng kiến có những người chỉ đến nhà tù một lần thôi, thì đã vĩnh viễn ra đi về miền đất lạnh mà không trở lại quê nhà, hay giáo đường hoặc thánh thất… Chẳng hạn như :
1. Linh mục Nguyễn Văn Vàng dòng Chúa Cứu Thế nhà hùng biện phương Ðông, ăn 1 chén cơm chan ngập nước muối đậm đặc, phát nước một ngày hơn 1/2 lít không đủ uống. Vị linh mục này tự uống cả nước tiểu của mình và bị phù nề té chết (tại nhà giam trại Xuân Phước, Phú Yên).
2. Linh mục Nguyễn Quang Minh nhà thờ Vinh Sơn chỉ vì mang vào trại vài chiếc bánh thánh đã bị giam nơi kỷ luật. Ngài bị đánh ra máu miệng cả hậu môn rồi chết (tại nhà tù Xuân Phước, Phú Yên).
3. Linh mục Nguyễn Luân tỉnh Phan Rang bị kỷ luật lâu dài nên bệnh phổi mà chết, vì ngủ không chiếu, không màn (tại nhà tù Xuân Phước).
4. Ðinh Văn Kiệp chức Lễ sanh Ðạo Cao Ðài Tây Ninh chỉ vì vài cọng rau ném sang nhà khác trợ giúp đồng cảnh bị đánh tới lao phổi mà chết (tại nhà tù Xuân Phước).
5. Ông Trương Phước Ðức, đạo Cao Ðài, bị giam kỷ luật chết, v.v…và v.v… Không thể kể hết vì quá đau lòng…
Nói tóm lại ở Việt Nam hiện tại, những quyền cơ bản của con người như quyền Tự do Tôn giáo, quyền tự do đi lại, quyền tự do báo chí, quyền hội họp, quyền lập hội ngoài Ðảng, chưa được thực hiện hay nói đúng hơn là Hiến pháp nhà nước Việt Nam điều nào cũng nói, nói rất hay, kể cả quyền biểu tình, quyền dân sự và chính trị.v.v…nhưng chưa được tôn trọng trên thực tế. Chính vì những ưu tư đầy bức xúc nói trên, hôm nay tôi gửi Thỉnh nguyện thư này đến Ủy Ban Tự Do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ, xin quí ngài đừng sớm loại Việt Nam ra khỏi “các nước đặc biệt được quan tâm” mà hãy có thời gian thử thách, vì Cộng sản Việt Nam có quá nhiều mưu mô xảo quyệt kẻo quốc tế bị lầm ! Ngoài ra xin quí ngài can thiệp trực tiếp với nhà cầm quyền Việt Nam các điểm sau :
1. Trả tự do cho tất cả thành viên các tôn giáo nói trên (kể cả tù chính trị) đang còn bị giam giữ trong nhà tù Cộng sản một cách vô điều kiện.
2. Ðòi phục hồi sự hoạt động hợp pháp của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, để minh chứng xem Việt Nam có thực sự tôn trọng quyền tự do tôn giáo mà họ đã ban hành hay không ?
3. Chúng tôi được quyền tự do thăm viếng các vị cao tăng trong Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất mà không bị hạn chế hay bị cấm cản của chính quyền.
4. Hủy bỏ nghị định 31/CP của chính phủ về việc quản chế hành chính tại địa phương.
5. Tu chính Pháp lệnh Tôn Giáo.
6. Tu chính Pháp lệnh thi hành án phạt tù, cho mở thư viện, có đủ sách báo, kể cả ngoại ngữ để tù nhân có thể cập nhật và nâng cao kiến thức của mình.
7. Ban hành quy chế và đối sách đặc biệt đối với tù nhân chính trị và tù lương tâm cho phù hợp với luật pháp quốc tế.
8. Cải thiện chế độ lao tù, vì tiêu chuẩn dành cho tù nhân rất eo hẹp, thiếu chất dinh dưỡng (còn bị nạn ăn cướp cơm chim).
9. Thay đổi, hủy bỏ điều 4 trong Hiến pháp để thực hiện một chế độ Ða đảng, Ða nguyên bình đẳng nhau trong các Ðảng phái, không phải Ðảng Cộng sản là đảng duy nhất cầm quyền.
10. Tổng tuyển cử tự do dưới sự giám sát của Quốc tế đôi bên đồng bộ chủ trương tình thương nhân đạo và hoá giải hận thù, thực hiện chính sách hoà giải hoà hợp dân tộc. Ðối thoại thay (cho) đối đầu. Chia sẻ thay (cho) chia rẽ. Xoá bỏ quan điểm cực đoan hay quá khích, cầu đồng tồn vị, hiệp thương cộng thức, thực hiện ôn hoà tiến bộ. Nhưng phải trên nguyên tắc đồng đẳng, bình đẳng và tôn trọng công bằng là lẽ tối ưu trong tình tự dân tộc, nhất là vào những năm hoá giải và khoan dung của bước thềm thiên niên kỷ mới, phù hợp với xu thế của thế giới mới ngày nay.
Sẵn đây cho tôi kính lời cảm ơn ông Amor, Trưởng Ðoàn Nhân Quyền phụ trách về tôn giáo (1) đã đến gặp tôi và Thượng toạ Thích Không Tánh tại trại giam Xuân Lộc vào ngày Chủ Nhật 24-10-1998.
Cuối cùng thay mặt tù nhân chính trị và tù nhân lương tâm, thay mặt 80 triệu đồng bào Việt Nam, kính mong thiên chức sẵn có của quí ngài hãy góp phần giải cứu cho quê hương Việt Nam sớm thoát qua cảnh lầm than cơ khổ. Tôi xin chân thành cảm ơn và tán thán công đức nhiệt tình quan tâm của quý ngài.
Xin cầu nguyện 10 phương chư Phật khai thị Phật tính cố hữu của Bộ Chính Trị Ðảng Cộng sãn Việt Nam để dân tộc Việt Nam được sống thực sự tự do trong cảnh thanh bình.
Trân trọng
Thỉnh nguyện
(ký tên)
Thích Thiện Minh
Bản sao kính gởi :
– Hoà thượng Viện trưởng Viện Hóa Ðạo
– Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế tại Paris
“để kính thẩm tường”
(1) Tức Giáo sư Abdelfattah Amor, Báo cáo viên LHQ Ðặc nhiệm Tự do Tôn giáo trên Thế giới đến Việt Nam điều tra về vấn đề đàn áp tôn giáo tháng 10 năm 1998. Sau chuyến điều tra, Giáo sư đã đọc bản Phúc trình về vấn đề đàn áp tôn giáo tại Việt Nam trước khóa họp thường niên của Ủy hội Nhân quyền LHQ tại Genève tháng 3 năm 1999.