“Xã Hội Chủ Nghĩa” là gì ? Và cái “Mô hình Xã Hội Chủ Nghĩa” là như thế nào ? Không một ai có thể trả lời được những câu hỏi này. Trả lời được chăng sẽ không ngoài hình ảnh đổ nát, điêu tàn của một quê hương gấm vóc có Bốn nghìn năm rạng rỡ, mà người dân Việt chứng kiến 66 năm qua.
Thế nhưng, ai cũng biết để thiết lập và củng cố cái gọi là Xã Hội Chủ Nghĩa, các quốc gia cộng sản độc tài đã giết hại hơn 100 triệu người trên thế giới.
Ngày nay, thế giới đã nhận rõ sự độc tài, tàn ác, dối gạt của các Đảng cộng sản. Năm 1989, Bức Tường Bá Linh sụp đổ.
Liên Xô, “cái nôi” của Xã Hội Chủ Nghĩa, đã tiêu vong. Các nước Đông Âu, “tường đồng vách sắt” của Chủ Nghĩa Xã Hội, cũng đã đồng loạt tan rã.
Nghị quyết 1481, ngày 25.1.2006, Nghị Hội Âu châu đã lên án các Đảng cộng sản trên thế giới là phi nhân tính, là thảm hoạ dân tộc, là tội ác chống nhân loại. Hoa kỳ cũng lập Đài tưởng niệm cho hơn 100 triệu nạn nhân bị các chế độ cộng sản sát hại trên thế giới. Trong số đó, cũng có mấy triệu sinh linh do Đảng cộng sản Việt Nam tàn sát.
Đến nay, con số nạn nhân sẽ còn cao hơn nữa vì chủ nghĩa Mác-Lênin vẫn tiếp tục gây tội ác tại 4 nước cộng sản còn sót lại (Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Hàn, và Cu-ba).
Nhờ bạo lực và lừa dối, nên chủ nghĩa cộng sản còn thoi thóp sống và tiếp tục gây nhiều tội ác. Nhưng nhân loại ngày nay với tiến trình dân chủ hóa toàn cầu chẳng còn ai chấp nhận sự tồn tại của chủ nghĩa tàn ác này.
Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản Liên xô Mr. Mikhail Gorbachev đã nói :
Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng Cộng Sản. Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng : Đảng Cộng Sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá.
Cựu Tổng Thống Nga Boris Yeltsin thì xác định :
Cộng Sản không thể nào sửa chửa, mà cần phải đào thải nó. (1)
Gần đây trong cuộc họp hôm 07-10-2010 tại Hà nội của trên 20 đảng viên kỳ cựu, từng là Ủy viên Trung Ương Đảng, Phó Thủ Tướng, cho tới các Viện Trưởng, các Giáo Sư từng làm cố vấn chính phủ, đại diện cho 2 triệu đảng viên hưu trí, họ đều nhận định rằng :
“Đường lối kiên định chủ nghĩa Mác-Lênin là sai lầm, giả dối, nguy hiểm, vì Mác đã mắc nhiều sai lầm cơ bản, do đó đã phá sản hoàn toàn tại Đông Âu, Liên Xô và tàn phá nền kinh tế các nước Xã Hội Chủ Nghiã, trong đó có Việt Nam. Kiên định chủ nghĩa xã hội cũng là sai lầm, giả dối… đã thất bại phá sản hiển nhiên. Còn chủ nghĩa xã hội trước mắt và tương lai, gắn liền với kinh tế thị trường, thì chưa ai hình dung ra sao, làm sao thực hiện được. Đây là một quan niệm ảo tưởng viển vông, lừa dối, không khoa học. Còn mục tiêu xây dựng xã hội dân chủ, bình đẳng, hiện đại văn minh chỉ là nói suông, là bánh vẽ, nhằm lừa dối nhân dân và tự lừa dối mình”.
Ngay danh từ Xã Hội Chủ Nghĩa là gì, cũng không có một nhân vật đương quyền cao cấp nào có thể hiểu và giải thích được. Nhưng cho đến nay, Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam vẫn lợi dụng chiêu bài Xã Hội Chủ Nghĩa, tiếp tục dùng bạo lực chuyên chế, đàn áp nhân dân, để toạ hưởng đặc quyền đặc lợi. Những người cầm quyền, chủ trương vô sản, bỗng chốc trở thành những nhà tư bản đỏ, trong khi dân chúng trở lại đói nghèo. Kinh tế, văn hoá, giáo dục đều tụt hậu ; tham nhũng, hối lộ trở thành quốc nạn ; hố cách biệt giàu nghèo mỗi ngày một sâu hơn. Nông dân bị cướp mất nhà cửa, ruộng vườn, bao năm nay đi khiếu kiện khắp nơi, chẳng ai giải quyết. Khẩu hiệu “chấm dứt người bóc lột người” chỉ là lời hứa hẹn suông. Công nhân đói khổ, lương không đủ ăn, thiếu thốn mọi mặt, bị áp bức đủ điều. Tổ chức Công đoàn, chỉ là hình thức, không do công nhân thành lập. Ban lãnh đạo Công đoàn, ăn lương của chủ, chỉ bảo vệ quyền lợi cho chủ, không bảo vệ quyền lợi người công nhân. Trong nước sống không nổi, thanh niên nam nữ phải tha phương cầu thực, đi làm thuê, làm mướn khắp nơi, chịu sự chèn ép, bóc lột, tình cảnh khốn khổ vô cùng, từ xưa chưa từng có.
Dưới chế độ độc tài, toàn trị, Hiến pháp, luật pháp bị tuỳ tiện đặt để, diễn dịch ; công lý, bình đẳng là điều xa xỉ ; tự do bị ngăn cấm, dân chủ bị tước đoạt, nhân quyền bị chà đạp. Đảng Cộng sản đứng trên luật pháp, lấn át quyền hành nhà nước. Ngay cả Quốc Hội, được gọi là cơ quan quyền lực cao nhất, nhưng khi đụng chạm đến Đảng, cũng đành bất lực. Không bị luật pháp kiềm chế, nên Đảng cộng sản gây ra không biết bao nhiêu tội ác với dân tộc. Năm 1954, chủ trương Cải Cách Ruộng đất, giết chết gần 200 ngàn người dân miền Bắc. Năm Mậu Thân, 1968, chôn sống hơn 6 ngàn người dân Huế. Từ năm 1975 đến năm 1986, quốc hữu hoá ruộng đất, cải tạo công thương nghiệp, làm cho kinh tế kiệt quệ, toàn dân cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, đau ốm không thuốc thang. Hảng tàu Vinashin làm tiêu mất gần 100 ngàn tỷ đồng của dân, nhưng chẳng có người nào chịu trách nhiệm, vì đó là chủ trương của Đảng, được đảng đỡ đầu. Tất cả mọi chết chóc, khổ đau, nghèo nàn, chậm tiến của dân tộc đều do đảng Cộng sản với tà thuyết “Xã hội chủ nghĩa” mà ra. Các nhà lãnh đạo tôn giáo, các hàng nhân sĩ, trí thức, luật sư… lên tiếng yêu cầu thay đổi thể chế độc tài, toàn trị, đổi sang nền dân chủ, tự do, thì hết người này đến người khác, đều bị khủng bố, quản thúc, tù tội…
Nhưng nguy hiểm nhất là lãnh thổ, lãnh hải Việt nam đang dần bị lấn chiếm. Dân chúng, sinh viên học sinh, biểu tình chống ngoại xâm lại bị chính Nhà cầm quyền cộng sản, Công an Việt Nam ngăn cấm, đe doạ, bắt bớ.
Trong “Lời kêu gọi không dùng hàng hóa Trung Quốc” Đại Lão Hòa thượng Thích quảng Độ đã viết :
“Chẳng nghi ngờ gì nữa, qua hai sự việc nêu trên, từ việc bảo vệ lãnh hải, lãnh thổ dân tộc cho đến bảo vệ quyền lợi kinh tế quốc gia, Đảng và Nhà nước Cộng sản Việt Nam đã phó mặc cho ngoại bang. Nguy cơ mất nước vào tay Trung quốc là nguy cơ cụ thể và hiện tiền…
“Hôm nay, nhân danh Hội đồng Lưỡng Viện, Gia1o hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, tôi xin cất lời kêu gọi đồng bào trong và ngoài nước hãy có thái độ trước hai hiện trạng Trung quốc xâm lấn và nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam bó tay đầu hàng”.
Việt Nam cần phải thay đổi. Phải thay đổi chế độ độc tài, độc đảng, chuyển sang thể chế dân chủ, đa nguyên, mới đưa lại vận hội cứu dân, cứu nước.
Nhà cầm quyền độc tài Cộng sản, nên tự vấn lương tâm, không nên vì quyền lợi của bè nhóm, đảng phái riêng tư mà tiếp tục dùng chiêu bài Xã hội chủ nghĩa, để lừa dối, khủng bố, đàn áp, gây cho nhân dân thêm đau khổ, nguy cơ đất nước bị xâm lăng ngày càng lớn. Hãy vì sự toàn vẹn lãnh thổ, lãnh hải của tổ quốc, vì sự phát triển, hạnh phúc của nhân dân, từ bỏ độc tài, chuyển sang dân chủ, để toàn dân được tự quyết trong việc bảo vệ và phát triển quê hương.
Nếu Nhà cầm quyền Cộng sản vẫn khư khư ôm giữ chế độ độc tài, không cho người dân được hưởng tự do, dân chủ, nhân quyền, như các dân tộc văn minh khác trên thế giới thì tai họa sẽ khó lường cho chính đảng Cộng sản và toàn thể đảng viên. Vì tức nước vỡ bờ, một khi không thể cúi đầu cam chịu mãi kiếp sống bức hiếp, khổ đau, tủi nhục, căm hờn, toàn dân sẽ bất khuất đứng lên đạp đổ cường quyền theo truyền thống của con cháu Vua Hùng mà lịch sử Việt không ngừng minh chứng.
Hiện nay phong trào đòi dân chủ bằng phương cách “Xuống đường biểu tình” ôn hoà, hợp pháp đang rất thành công chưa từng thấy trong thế giới Ả Rập. Bắt đầu từ ngọn lửa tự thiêu của anh sinh viên Mohamed Bouazizi, các cuộc xuống đường biểu tình đã diễn ra ở các nước Bắc Phi, Trung Đông, trải dài từ Tunisia đến Maroc, từ Ai Cập đến Algeria, lan sang Yemen, Sudan, Jordan, Liban, Sirya… Phong trào này đã đánh đổ nhiều chế độ độc tài, giành lại nền dân chủ, tự do. Thế giới đang hồi hộp, vui mừng, hỗ trợ, chào đón những thành quả đạt được từ phương cách chống đối dân sự ôn hoà nhưng quyết liệt : “Xuống đường biểu tình”. Đây cũng là phương cách hiện nay các sinh viên, học sinh Việt Nam đang manh nha vận động.
Liên Hiệp Quốc, Chính phủ và nhân dân các nước đã quan tâm, hỗ trợ, cứu giúp rất kịp thời hai thảm hoạ vừa qua trên thế giới. Thảm hoạ thiên tai do động đất, sóng thần ở Nhật Bản và thảm hoạ nhân tai do nhà độc tài Muammar Gaddafi ở Libye gây ra.
Thế giới ngày nay như một ngôi làng nhỏ, sẽ hỗ trợ Việt Nam trong công cuộc đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền, mà 86 triệu người dân Việt hằng mong ước.
Các chế độ độc tài đang lần lượt sụp đổ. Chân chánh sẽ thắng tà nguỵ. Tự do dân chủ cuối cùng sẽ thắng độc tài toàn trị.
Phụ chú :
(1) Tổng Thống Nga Vladimir Putin :
Kẻ nào tin những gì Cộng Sản nói, là không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời của Cộng Sản, là không có trái tim.
Đức Dalai Lama :
Cộng Sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc, sinh sôi, nẩy nở, trên rác rưởi của cuộc đời.
Thủ Tướng Đức Angela Merkel :
Cộng Sản đã làm cho người dân trở thành gian dối.
Tổng thống Liên bang Nga Dmitry Medvedev đã nói với nhật báo Nga Isvestiai về cái chế độ thời Stalin cầm quyền như sau :
“Thể chế chính quyền ở Liên Sô trước kia không thể diễn tả cách nào khác hơn là một chế độ độc tài toàn trị. Thật không may, đây là một chế độ đàn áp các quyền tự do cơ bản không những chỉ người dân của nước mình, mà còn của nhân dân các nước nằm trong khối cộng sản, tôi muốn nói tới các nước xã hội chủ nghiã khác, trong gần nửa thế kỷ nay. Và vết nhơ này không thể nào bôi xóa trong lịch sử”.
Ông Nguyễn Hộ, người có 55 tuổi đảng, bguye6n Chủ Tịch Đoàn Chủ Tịch Mặt Trận Tổ Quốc Trung Ương, nguyên Chủ tich Hội Cựu Kháng Chiến, viết trong tập hồi ký Quan Điểm Và Cuộc Sống :
“Ngày 21/3/1990 tôi rời khỏi Saigòn cũng là ngày tôi rời khỏi Đảng CSVN. Tôi làm cách mạng đã 56 năm, gia đình tôi có 2 liệt sĩ, Nguyễn Văn Đào, anh ruột, Đại Tá QĐNDVN, hy sinh ngày 9/1/1966 tại Củ Chi, và vợ tôi Trần Thị Thiệt bị bắt và chết tại Tổng Nha Cảnh Sát Sài gòn vào tết Mậu Thân 1968, nhưng phải thú nhận rằng tôi đã chọn sai lý tưởng Cộng Sản Chủ Nghĩa. Bởi vì suốt hơn 60 năm trên con đường cách mạng ấy nhân dân Việt Nam đã chịu hy sinh quá lớn lao, nhưng cuối cùng chẵng được gì, đất nước vẫn nghèo nàn lạc hậu, nhân dân không có ấm no hạnh phúc, không có dân chủ tự do. Đó là điều sĩ nhục”.
Ông Hoàng Minh Chính gia nhập đảng từ năm 1939, Phó Viện Trưởng Trường Nguyễn Ái Quốc kiêm Viện Trưởng Viện Triết học Mác-Lênin trong một bài phát biểu đã than thở rằng :
“Người dân dưới chế độ cộng sản đã bị áp bức tệ hại hơn cả thời còn mồ ma thực dân đế quốc… Một người bị tù vì tội chống thực dân còn được thực dân cho ra báo trong khi đó một người từng nắm giữ chức Phó Chủ Tịch Quốc Hội của chế độ mà xin phép ra một tờ báo cũng không được”.