Home / Tin tức / Thông cáo báo chí / Tin PTTPGQT / Gia Đình Phật tử Việt Nam thuộc cánh ông Nguyễn Châu và Bạch Hoa Mai không là thành viên thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất – Hai Huynh trưởng Gia Đình Phật tử Huế viết về Tang lễ Đức cố Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang tại Tu viện Nguyên Thiều

Gia Đình Phật tử Việt Nam thuộc cánh ông Nguyễn Châu và Bạch Hoa Mai không là thành viên thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất – Hai Huynh trưởng Gia Đình Phật tử Huế viết về Tang lễ Đức cố Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang tại Tu viện Nguyên Thiều

Download PDF

PARIS, ngày 11.8.2008 (PTTPGQT) – Do những tin tức sai lạc loan tải về Gia Đình Phật tử Việt Nam thuộc cánh ông Nguyễn Châu và Bạch Hoa Mai đăng trên một tờ báo Việt ngữ tại California, Hoa Kỳ, nên Viện Hóa Đạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) chỉ thị Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế ra thông cáo báo chí xác lập sự thật. Xin xem hai Thông cáo báo chí phát hành ngày 11.725.7 vừa qua, hoặc vào xem trong Trang nhà http://www.queme.net

Đại loại các tin sai lạc khẳng quyết rằng « 2 huynh trưởng Bạch Hoa Mai và Sử Thành đã từ Hoa Kỳ về Việt Nam, đã tới Tu Viện Nguyên Thiều thọ tang và vấn an Đại lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ hôm thứ ba » và rằng « Hòa thượng Thích Quảng Độ hôm thứ ba đã mời toàn Ban Hướng Dẫn Trung Ương Gia Đình Phật Tử do anh Nguyên Tín Nguyễn Châu phụ trách tới chỉ thị, rằng kể từ giờ phút này Ban Hướng Dẫn toàn quyền sắp xếp nhân sự để tổ chức lễ tang, và chuẩn bị 50 vị huynh trưởng cho lễ tiễn kim quan cuối tuần này ».

Sự thật, là Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ không hề gặp bất cứ ai trong Nhóm Gia Đình Phật tử thuộc hệ thống Giáo hội Nhà nước của các ông Nguyễn Châu, Bạch Hoa Mai, thì làm gì có việc huyễn hoặc « giao toàn quyền [cho họ] sắp xếp nhân sự để tổ chức lễ tang » ?!

Sự thật, là Gia Đình Phật tử cánh các ông Nguyễn Châu, Bạch Hoa Mai chỉ đến tham dự Tang lễ Đức cố Tăng thống như hàng chục nghìn Phật tử khác. Nhóm người này không có chân trong Ban tổ chức Lễ tang cũng không được giao bất cứ nhiệm vụ gì.

Sự thật, là tham gia vào Hội đồng Điều hành Tang lễ của GHPGVNTN, chỉ có Gia Đình Phật tử Việt Nam (GĐPTVN) tỉnh Bình Định phối hợp với các huynh trưởng và đoàn sinh GĐPTVN các tỉnh Quảng Trị, Thừa thiên – Huế, Quảng Nam – Đà Nẵng, Đắc Lắc, Phú Yên, Lâm Đồng, Quảng Đức, là những đơn vị trực thuộc Viện Hóa Đạo, GHPGVNTN, và dưới sự hướng dẫn của các Thượng tọa Thích Viên Hoa, Thích Viên Diệu, Thích Thanh Quang và Huynh trưởng Lê Công Cầu, Vụ trưởng Gia Đình Phật tử Vụ. Thượng tọa Thích Thanh Quang là Tổng vụ trưởng Tổng vụ Thanh niên, Viện Hóa Đạo, Thượng tọa Thích Viên Hoa là Đặc ủy Thanh niên trong Ban Đại diện GHPGVNTN tỉnh Bình Định. Ngoài ra, 40 đoàn sinh thuộc GĐPT Bình Định khiêng Kim quan Đức Tăng thống trên một cây số đường đến nơi nhập Bảo tháp. Thay phiên nhau 20 đoàn sinh khiêng, 20 đoàn sinh nghỉ. GĐPTVN trực thuộc GHPGVNTN còn làm các công tác túc trực bảo vệ Kim quan Đức Tăng thống 24 giờ trên 24 giờ, bảo vệ chư Tôn đức giáo phẩm thuộc Hội đồng Lưỡng Viện (Viện Tăng thống và Viện Hóa Đạo), giữ trật tự trên đường di chuyển Kim quan nhập Bảo tháp. Đặc biệt ngăn chận tất cả những ai không có nhiệm vụ lên nơi kim tỉnh nhập tháp, để ngăn ngừa mọi sự phá hoại hay phá đám từ phía công an hay các thế lực tay sai. Toàn thể GĐPTVN thuộc Viện Hóa Đạo GHPGVNTN còn tham gia trong Hội đồng Điều hành Tang lễ vào 5 ban : Âm thanh và ánh sáng, Vận chuyển, Trật tự, Liên lạc, Cư trú và Vệ sinh.

Vì sao Gia Đình Phật tử cánh các ông Nguyễn Châu, Bạch Hoa Mai không được giao phó nhiệm vụ gì trong Tang lễ vừa qua ? Câu hỏi mà Phòng Thông tin nhận được mấy ngày qua. Nay chúng tôi xin trả lời chung rằng : GHPGVNTN hoan nghênh và tán thán công đức của đồng bào các giới và đồng bào Phật tử đông đảo mười nghìn người đến tham dự lễ tang của Đức cố Tăng thống Thích Huyền Quang hôm 11.7.

Nhưng Gia Đình Phật tử cánh các ông Nguyễn Châu, Bạch Hoa Mai không có vai trò gì trong Hội đồng Điều hành Lễ tang. Lý do là Gia Đình Phật tử cánh các ông Nguyễn Châu, Bạch Hoa Mai không là thành viên của GHPGVNTN. Các ông này chỉ tiếm danh GHPGVNTN hầu đánh lừa các đoàn sinh Áo Lam để giữ chân những người con trung kiên với GHPGVNTN. Thực tế thì hoạt động của nhóm ông Nguyễn Châu – Bạch Hoa Mai trực thuộc Giáo hội Phật giáo Nhà nước do sự tự nguyện đầu hàng của ông Châu cách đây 11 năm.

Nhân danh Ban Hướng dẫn Trung ương Gia Đình Phật tử Việt Nam, vốn là tổ chức trực thuộc GHPGVNTN, ông Nguyễn Châu tự chuyên tự quyền viết bức thư đề ngày 25.5.1997 « đệ trình Đại hội Giáo hội Phật giáo Việt Nam kỳ IV » ở Hà Nội để xin được đặt mình dưới sự lãnh đạo của Giáo hội Nhà nước. Ông Nguyễn Châu viết :

Thư Nguyễn Châu gửi Giáo hội Phật giáo Nhà nước ngày 25.5.1997 xin được phụ tùy
Thư Nguyễn Châu gửi Giáo hội Phật giáo Nhà nước ngày 25.5.1997 xin được phụ tùy

« Không một ai trong chúng con lại có ý nghĩ đặt tổ chức Gia Đình Phật tử Việt Nam ra ngoài Giáo hội » (Giáo hội ông Châu nói đây là Giáo hội Nhà nước) ;

« Chúng con kính đạo đạt một thỉnh nguyện lên Đại hội Giáo hội là cho phép chúng con được triệu tập một Đại hội Gia Đình Phật tử toàn quốc, đặt dưới sự chứng minh của Giáo hội để tập họp rộng rãi nguyện vọng trung thực của huynh trưởng Gia Đình Phật tử Việt Nam trong việc tu chỉnh sửa đổi Nội Quy. Đó là điều thỉnh cầu duy nhất mà chúng con thấy cần phải đệ đạt lên Đại hội Giáo hội để tránh những ngộ nhận cho rằng chúng con có ý đồ tách rời Giáo hội, chống báng Giáo hội ».

Nhờ bức thư xin xỏ « về với triều đình » Xã hội Chủ nghĩa của ông Nguyễn Châu, nên Ban Tôn giáo Chính phủ chỉ đạo Hòa thượng Thích Minh Châu triệu tập một buổi họp nhằm thanh toán tổ chức Gia Đình Phật tử Việt Nam của GHPGVNTN. Buổi họp này tổ chức hôm 29.10.1997 tại Thiền viện Vạn Hạnh, Saigon, gồm có Hòa thượng Thích Minh Châu chủ tọa và các ông Võ Đình Cường, Tống Hồ Cầm, Nguyễn Xuân Quyền, Nguyễn Châu. Thành quả cuộc họp là tuyên định lập trường ly khai GHPGVNTN thông qua một Biên bản ký tên 5 người. Biên bản và xác nhận :

« Gia Đình Phật tử luôn luôn sinh hoạt trong khuôn khổ pháp lý của một tổ chức Phật giáo được Nhà nước chấp nhận » (hiểu là Giáo hội Phật giáo Nhà nước do Đảng Công sản thiết lập năm 1981 để làm tay sai chính trị cho Cộng sản) ;

« Gia Đình Phật tử cần tranh thủ để được sự quan tâm giúp đỡ cụ thể của Giáo hội Phật giáo Việt Nam trong các sinh hoạt » (hiểu là Giáo hội Nhà nước do Cộng sản lập ra năm 1981 để làm tay sai chính trị cho Cộng sản).

Biên bản cuộc họp giữa HT Minh Châu và Võ Đình Cường, Tống Hồ Cầm, Nguyễn Xuân Quyền và Nguyễn Châu tại Saigon ngày 29.10.1997
Biên bản cuộc họp giữa HT Minh Châu và Võ Đình Cường, Tống Hồ Cầm, Nguyễn Xuân Quyền và Nguyễn Châu tại Saigon ngày 29.10.1997

Vài năm sau khi hoàn thành cuộc biến tướng một bộ phận trong tổ chức Gia Đình Phật tử Việt Nam trong nước, ông Nguyễn Châu bay sang Hoa Kỳ vận động chuyển hướng các tổ chức Gia Đình Phật tử từ miền Tây sang miền Đông Hoa Kỳ theo con đường biến tướng Phật giáo của Đảng Cộng sản Việt Nam. Vì vậy mà toàn ban thuộc cựu Ban Hướng dẫn Trung ương Gia Đình Phật tử tại Hoa Kỳ của nhóm Bạch Hoa Mai đã nghiêng theo phục vụ ông Châu từ đó. Năm 2004 dưới sự bảo trợ của Thượng tọa Thích Tuệ Sỹ các nhóm này tổ chức cuộc họp thượng đỉnh Gia Đình Phật tử trong và ngoài nước tại Bồ đề Đạo tràng, Ấn Độ, và cho ra đời tổ chức mới, ly khai GHPGVNTN, có tên « Gia Đình Phật tử Việt Nam Trên Thế giới », một danh xưng không có trong Hiến chương GHPGVNTN. Vì vậy tổ chức này đã không được Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ, Viện trưởng Viện Hóa Đạo, chuẩn y.

Với những cứ liệu như trên, không còn ai ngạc nhiên trước thứ « nghịch lý Châu Mai » : một mặt miệng lưỡi tuyên bố nhóm Gia đình Phật tử của họ là « đứa con trung thành » của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất. Nhưng trong thực tế hoạt động thì bất khâm tuân các Giáo chỉ, Thông tư, Thông bạch của Viện Tăng thống và Viện Hóa Đạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất.

Tự nhận Gia Đình Phật tử của họ là tổ chức « giáo dục khoa học » như ông Nguyễn Châu viết, nhưng hoạt động của nhóm này từ trong ra ngoài nước hiện nay đã đổi màu và đổi chiều. Họ cổi Áo Lam mặc áo giáp, mang tơi chữa lửa cho chế độ Cộng sản, « giáo dục khoa học » đàn em thơ dại bằng cách ngày đêm ngồi viết những bài nặc danh phun nọc độc vào hàng giáo phẩm và cư sĩ thuộc GHPGVNTN, mà ngôn ngữ chỉ tám lạng nửa cân so với ngôn ngữ vu hãm và đầu đường xó chợ của báo Công an Cộng sản.

Để hiểu rõ hơn nội tình Gia Đình Phật tử Việt Nam tại Tang lễ Đức cố Tăng thống Thích Huyền Quang ở Bình Định, ai trung ai phản, Phòng Thông Phật giáo Quốc tế xin giới thiệu bài « Sự thật » của Huynh trưởng Nguyên Hằng Nguyễn Đức Thủy, Ban viên Ban Hướng dẫn Gia Đình Phật tử Thừa Thiên – Huế, và « Bức thư » của Huynh trưởng Nguyên Đại Trần Đình Dũng, Thư ký Ban Đại diện Gia Đình Phật tử huyện Phú Lôc, Thừa Thiên – Huế. Cả hai bài đều tường trình về sự tham gia Tang lễ Đức cố Tăng thống Thích Huyền Quang của Gia Đình Phật tử Việt Nam trực thuộc Viện Hóa Đạo, GHPGVNTN, bên cạnh sự gây rối của cánh ông Nguyễn Châu và Bạch Hoa Mai.

SỰ THẬT

Thưa các Anh Chị Áo lam,

Tôi là một Phật tử đang sống trên dãy đất miền Trung khô nóng, mơ ước một cuộc sống tầm thường mà “thiên nhiên” ban tặng qua bốn mùa xuân-hạ-thu-đông. Chỉ mơ ước một cuộc sống rất tầm thường như vậy mà cũng khó bề như ý.

Các anh chị ạ, trong một xã hội xô bồ, mọi người đang tranh nhau sự sống hơn thua, hỏi ai mà chịu mơ ước cho mình cuộc sống tầm thường. Chỉ có những người con Phật. Thực sự người con Phật mới chọn cho mình một ân huệ tầm thường như thế. Tôi không đưa ra giáo pháp của Đức Bổn Sư để bàn cãi, nhưng chắc chắn quý anh chị đã đồng tình với tôi : vì đó là sự thật.

Thưa quý anh chị cái tầm thường của Đạo Phật, cái tầm thường không phô trương, không hô hào, không trình diễn… nhưng đã từng làm rạng danh đất nước qua bao triều đại, góp phần tôn vinh dân tộc trong cả chiều dài lịch sử Việt Nam. Đạo Phật đã gắn kết với quyền lợi của Dân Tộc, nên dân tộc còn thì Đạo Phật còn, và Đạo Phật còn thì Dân Tộc còn. Đó là nguyên lí căn bản không ai có thể phủ nhận được vì lịch sử đã kiểm chứng rõ ràng. Đặc biệt từ khi Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) được hình thành thì vai trò đó càng phát huy cao độ, cả nhân loại tiến bộ đều ca ngợi và tán dương.

Gia Đình Phật tử Việt Nam (GĐPTVN) được minh chứng là con đẻ của GHPGVNTN nên rất đáng tự hào, vì GĐPTVN thật sự đã đóng góp sức lực của mình vào sự thành công của Giáo Hội. Anh chị em chúng ta đã vui mừng khi sống trong một đại gia đình hạnh phúc mang bản chất truyền thống dân tộc “cây có cội, nước có nguồn” lại đượm bản chất “Tù Bi và Hỉ Xả” của một tôn giáo Như Thật. Dù trong chúng ta có lúc mỗi người mỗi ngả nhưng đều hướng về nguồn cội “ly hương bất ly tổ”. Đối với đân tộc Việt Nam mãi cho đến bây giờ thì không ai không chấp nhận điều đó. Chỉ có điều nó thực hay hư thì xin hãy lắng lòng suy tưởng.

Với tôi một người con Phật lại là đoàn viên GĐPTVN thì bản chất sự sống tầm thường của Đạo Phật phải thể hiện qua hai yếu tố :

Một là quê hương, hai là giáo hội – hoàn toàn tự nguyện, nhiệt tình không vụ lợi để tiếp tục vinh danh cho lý tưởng phụng sự của mình. Thế thì tại sao ta không cho nhau mà lại từ chối nhau, giành giật trù dập nhau, thậm chí thù hằn nhau để rồi tạo ly gián, biến tướng sự thật làm cho Giáo Hội (tức là cha mẹ mình) bối rối lo toan làm nghiêng ngả bản hoài cao thượng, tạo nên bối cảnh giặc ngoài thù trong ? Việc này tôi không có ý trách ai, mặc cả với ai, chỉ có điều rất tham vọng nói lên sư thật những gì mà tôi hiểu được.

Thưa quý Anh Chị,

Kể ra thời gian qua, tôi cũng có đọc được nhiều bài vở của các anh chị Áo lam. Có bài có tên tuổi hẳn hoi, có bài dùng ẩn dụ cũng có bài dưới dạng nặc danh. Ca ngợi GHPGVNTN có, ca ngợi truyền thống GĐPT có, ca ngợi công lao hay phê bình góp ý, tâm sự đôi điều cho những vị lãnh đạo của tổ chức màu lam… Đại khái là lời qua tiếng lại chung quanh vấn đề GHPGVNTN và GDPTVN. Nội dung nổi cộm là Hiến Chương của GHPTVNTN và Nội quy, Quy chế của GĐPTVN. Mục đích của đấu tranh để giành phần thắng lợi của một bên là phe chống đối, một bên là phe khâm tuân (tôi tạm gọi là phe) sự đấu tranh ngày một gay gắt mà chưa đến hồi kết thúc. Theo tôi vấn đề thắng thua thì khố bề luận thuyết nhưng đúng sai thì thật dễ thấy nhìn. Để sáng tỏ đúng sai ta chỉ cần đưa ra hai luận cứ :

Thứ nhất : cây có cội nước có nguồn, con cháu phải có tổ tông, ông bà, cha mẹ đó là đạo lý muôn đời của dân tộc Việt Nam.

Thứ hai : sự thực của trí tuệ vượt khỏi chấp ngã, thực hành vị tha, niềm tin và lý tưởng phải rõ ràng, hiếu nghĩa thâm ân phải thể hiện đó là tri hành hợp nhất của Đạo Phật vậy.

l Yếu tố thứ nhất chính là nói về GHPGVNTN

Chúng ta đều biết sau năm 1975, GHPGVNTN đã trải qua bao vấn nạn dồn dập. Sự kiện 77-78, rồi 81-95 đến việc thành lập GĐPTVN trên Thế giới. Đặc biệt là vấn nạn thầy Minh Châu triệu tập hội nghị bốn cấp dũng để tìm hướng đi cho GĐPTVN. Những sự kiện trên ai làm ? ai đã thừa hành ? ai là người đắc lực cho sự kiện để rồi làm cho Giáo Hội, làm cho cha mẹ mình phải khổ đau, chao đảo. Con thuyền giáo hội có lúc tưởng chừng không qua được phong ba. Ta tự hỏi ai làm ? Có phải chính anh em Áo lam chúng ta, con cháu của giáo hội đã làm cho tổ tông mình rỉ máu. Thử hỏi huyết nhục ở đâu, dòng họ ở đâu, đạo lý ở đâu, thoả hiệp với giặc để giết cha mẹ mà cũng vỗ ngực xưng mình là con đẻ ? Manh tâm như thế thì chỉ có loại con nôm mà thôi. Thậm chí khi Giáo Hội đã thấy được trắng đen thì những bộ mặt dã tâm, dã bộ kia (làm con, mà chỉ là con nôm) đến khi bất mãn với cha mẹ thì phơi bày bộ mặt bội ơn sinh thành, bội công nuôi dưỡng, thật đáng nguyền rủa cho đạo lý làm người. Tôi gọi con nôm là thế. Vì con nôm đâu phải dòng tộc. Không phải dòng tộc thì đâu có hiếu nghĩa, do vậy phải quyết sinh tử với cha mẹ để thoả mãn lòng tham dù phải đem thân mạng làm tôi mọi cho thế lực vô minh để nhờ thế lực vô minh hỗ trợ. Quý anh chị hãy nhìn rõ Võ Đinh Cường, Tống Hồ Cầm là ai, và ngày nay những kẻ bất khâm tuân Giáo chỉ, Giáo lệnh là ai ? Phải chăng họ cùng một giuộc với nhau cả ?

l Yếu tố thứ hai : Sự thật của tinh thần Vô uý.

Chúng ta thường daỵ các em năm Điều luật, hiểu biết Tam quy Ngũ giới, đó là giáo lý căn bản của người con Phật. Nhưng sự thật, nói thì có mà làm thì không. Dạy các em thì vậy nhưng có anh chị lại không làm không giữ. Bất kính Tam bảo, nói lời thô thiển khoác lác gian ngoa hàm hồ… Thế thì làm sao mà giữ giới ? Không có giới thì làm gì có luật ? Phật tử không giới không luật thì chỉ là phật tử ảo. Đúng là sân quá hoá si. Các anh chị thử nhìn lại việc Viện Hóa Đạo cử anh Lê Công Cầu làm Vụ trưởng và phản ứng của phía đối lập thì sẽ rõ. Gần đây nhất hãy xem việc thực hiện Giáo chỉ số 9 của đức cố Đệ tứ Tăng Thống thì thấy rõ bản chất của những con người như Nguyễn Châu, Bạch Hoa Mai. Họ là ai ? họ đang làm gì ?

Tóm lại : việc lấy hai văn bản pháp lí là Hiến Chương của Giáo Hội và Nội Quy Quy Chế của Gia Đình Phật Tử để đấu tranh, thì đã lộ rõ cái trí tuệ kém cỏi của những ngưòi chủ trương, vì lẽ đương nhiên ai trong chúng ta cũng phải hiểu rằng Nội Quy Quy Chế là văn bản dưới luật. Khi cần thiết thì phải lấy Hiến Chương để áp dụng, tạo bình yên cho mọi tình huống xảy ra, tất nhiên khi đã áp dụng Hiến Chương thì một vài điều của văn bản dưói luật đã bị phủ nhận đó là lẽ đương nhiên. Hơn nữa ở đây là lời cha mẹ dạy con cái. Nếu con cái thuận thảo nghe theo thì gia đình có được hạnh phúc, ngược lại nếu con cái ngỗ nghịch thì gia đình mất hạnh phúc. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con thì cha mẹ nào lại đi giết con mình để làm đám tang, ngược lại con mà đi rêu rao buộc tội ác cho cha mẹ thì đạo lý đâu mà xưng mình là con Phật. Chúng ta tự hào là những đứa con được un đúc bởi tinh thần Bi-Trí-Dũng chắc chắn chúng ta nhận biết ngay điều đó. Tại sao không nghe mà cứ chống đối, chẳng lẽ từ bỏ cha mẹ mình rồi lại giành một vị trí trên bàn thờ hay sao. Nếu không thì tại sao lại tiếm danh là GHPGVNTN ? Tôi hiểu và rất uất hận với những con người như thế. Cha mẹ có nghèo cực khốn khó, có đui què mẻ sức cũng không bao giờ tôi từ bỏ để chạy theo người giàu sang thế lực mà trở ngược lại ức hiếp cha mẹ mình.

Thưa quý Anh Chị

Bây giờ tôi mạo muội đi vào cụ thể hơn chút xíu nữa để khẳng định thêm một sự thật. Chỉ xin lấy một điểm xuất phát thôi cũng đủ làm sáng tỏ cho tình hình chung hiện nay. Ai cũng biết Huế là cái nôi của Phật giáo, tôi ở Huế nên khá rõ nội tình : sau năm 1981 ở Huế có 2 Giáo hội song song tồn tại. Một là Giáo hội Nhà nước thường gọi là Giáo hội Quốc doanh với mục tiêu là « Đạo pháp dân tộc và Xã hội chủ nghĩa ». Thôi, đã quốc doanh rồi thì lưu tâm làm gì cho mệt. Giáo hội thứ hai là GHPGVNTN, một giáo hội dân lập có bề dày lịch sử. Vì là giáo hội của dân nên không có chữ « Xã hội chủ nghĩa ». Vì phục vụ chính trị nên Cộng sản đã dùng Giáo hội Quốc doanh để vô hiệu hoá Giáo hội truyền thống hòng thực thi sự nghiệp chính trị tam vô của họ (vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo). Đó là chiêu thứ nhất.

Không đạt được mục đích, họ đã dùng đến chiêu thứ hai là chia để trị. Họ đã tìm cách mua chuộc, doạ dẫm, trấn áp những người của Giáo Hội Thống Nhất trở thành « đặc tình » của họ. Từ đó GHPGVNTN chia chẽ thành hai có thể thành ba thành bốn. Sử dụng chiêu bài dùng Sư đánh Sư, dùng GĐPT đánh GĐPT, gây chia rẽ, nghi ngờ, xáo trộn lung tung như một mớ bòng bong chẳng biết đâu mà gỡ…

Y chang ở Huế, từ đó trong Giáo Hội Thống Nhất có thầy từ chức khỏi thành phần lãnh đạo kéo theo huynh trưởng GĐPT thân cận dần dần quay lưng, thậm chí hành động coi thường Giáo hội, bất khâm tuân Nhị Vị Lãnh Đạo tối cao và đã tự nhận mình là con không cha. May thay còn một số huynh trưởng vẫn luôn luôn coi mình là con đẻ, chung vai đấu cật với Giáo Hội trong sứ mạng bảo vệ truyền thống, bảo vệ lư hương bát nước của Thầy Tổ mình. Tại Huế hơn một năm nay nề nếp truyền thống bị phá vỡ, GĐPT chia làm hai mảnh, một mảnh trung hiếu với cha mẹ vì là con đẻ do anh Nguyễn Tất Trực lãnh đạo. Một mảnh bất hiếu với cha mẹ vì là con nôm do anh Nguyễn Sỹ Thiều lãnh đạo (con nôm mà vẫn tiếm danh dòng họ, nếu không tiếm danh thì chắc chắn họ từ lỗ nẻ chui lên). Tuy nhiên con nôm (không có khai sinh) lại được mọi sự ưu ái do chính quyền ban tặng. Con ruột (có khai sinh hợp lệ) lại bị pháp luật hất hủi đắng cay. Hãy nghe một huynh trưởng phía anh Thiều nói : « Theo anh Thiều thì mọi sinh hoạt sẽ dễ dàng, đừng theo anh Trực, vì theo anh Trực thì sẽ gặp mọi khó khăn ». Qua câu nói này, tôi liên tưởng rằng nếu sinh hoạt với anh Châu cũng dễ dàng, còn sinh hoạt với anh Cầu thì chắc chắn bế tắc. Quả thật, thực tế hơn năm qua là vậy. Chỉ vì anh Nguyễn Sỹ Thiều, anh Nguyễn Châu là con nôm, anh Nguyễn Tất Trực anh Lê Công Cầu là con ruột của GHPGVNTN. Như vậy đã quá rõ, có gì mà bàn luận. Xin thưa, tôi cũng vì con ruột của GHPGVNTN nên từ bấy lâu nay cũng đã bị chính quyền mời làm việc lên tới vài chục lần. Có lần họ dùng mọi áp lực buộc tôi phải từ bỏ GHPGVNTN tức là bỏ cha mẹ mình. Tôi thiết nghĩ là con người Việt Nam thì trong ai cũng có tổ tiên, ông bà, cha mẹ và ai cũng có niềm tin lý tưởng cho riêng mình, chẳng lẽ họ không có những điều ấy sao ? Nên tôi tuyệt đối không nhận lời với họ. Và tôi đã thầm nghĩ : Chết vinh hơn sống nhục.

Quí Anh Chị tình lam thân mến !

Thực sự với GHPGVNTN và GĐPT truyền thống hiện tại thì mọi sinh hoạt thực sự khó khăn bởi bối cảnh nội ma ngoại chướng. Chỉ có sự can đảm chịu đựng và tuyệt đối tin tưởng vào sự lãnh đạo của Hội đồng Lưỡng Viện và Ban Chỉ đạo Viện Hóa Đạo đứng đầu là Hòa thượng Quảng Độ và Hòa thượng Thiện Hạnh, sớm muộn cũng vượt qua. Tôi rất tin điều đó là sự thật và mơ một ngày nào đó hình ảnh của GHPGVNTN và GĐPT truyền thống, cụ thể là hai vị lãnh tụ tinh thần nêu trên và người anh cả Lê Công Cầu sớm xuất hiện phản ánh vị trí của mình trước công chúng. Tôi tin thật sự có hộ pháp long thần dẫn dắt nên cũng không lâu, nguyện vọng ngây thơ của tôi cũng như bao người khác đã thành hiện thực, trong đám tang của cố Đệ Tứ Tăng Thống tại Nguyên Thiều Bình Định, tôi đã hãnh diện vui sướng biết bao. Tiện thể tôi đưa ra vài sự kiện về hình ảnh đó. Hầu mong rằng quý anh chị có thêm vài tư liệu để xác định về GHPGVNTN và GĐPT chúng ta.

Hơi dài dòng một chút : Trước khi tôi lên đường vào Bình Định, thì có thấy trên tivi trong chương trình thời sự của nhà nước Việt Nam, phản ánh hình ảnh nhập kim quang của ngài Tăng Thống và họ phản ánh rằng việc tổ chức đám tang cho ngài là do phật tử Bình Định mà trực tiếp là Gíao hội Quốc Doanh Bình Định tổ chức. Sau đó có ghép hình ảnh HT Quảng Độ cứu trợ Dân oan tại thành phố HCM năm ngoái. Tôi xem mà nực cười, khẳng định rằng : hình ảnh này đưa lên đánh lừa số đông quần chúng, hòng tạo ra dư luận giành giật… để thực hiện ý đồ khác. Xin các anh chị hiểu cho, có ai mà lạ đời cha con sống với nhau ngọt bùi cay đắng xẻ chia, nhường nhau nắm rau hạt muối, khi cha chết mà cậy người hàng xóm lo toan ? Cũng chẳng ai để con nôm thay vị trí trưởng nam trong lúc con ruột lại trung nghĩa đề huề. Thưa rằng, mình quá tin mà nói vậy, chứ ma quân mà liều mạng thì tình huống sẽ ra sao, nên tôi rất mong sớm được lên đường.

Gần hai ngày sau khi Ngài viên tịch, 5h30 phút sáng 6 – 6 AL, chúng tôi, 20 huynh trưởng đã đến Tu viện Nguyên Thiều. Thực sự lúc này Phật tử chưa đông, lác đác đây đó trên dưới trăm người. Phía phe ta (tôi gọi) thì có anh Trực, anh Sơn, anh Thông, cùng các anh chị QT-TTH-QNĐN, số lượng trong khoảng 30 người do Anh Cầu hướng dẫn vào ngay khi Ngài viên tịch, tiếp thêm anh em chúng tôi vào (đợt 2) nên khá rậm đám một chút. Trên đường đi anh Cầu luôn nhắc nhủ : “Dù có bị khiêu khích, bị hành hung các anh chị em phải nhẫn nhục, không được manh động, mọi việc sẽ có quí Thầy ứng phó”. Vì sợ gặp bất trắc nên Anh Cầu ra lại Huế đưa chúng tôi vào. Vừa tới chỗ, anh Trực truyền đạt công tác ngay nên phần nào cũng được an tâm, nhưng lương tâm ai nấy đều nao nao lo lắng. Với tính hay tò mò lo lắng đi tham quan khắp Tu viện, cơ hội để khảo sát và nắm bắt thêm từ quý thầy trong Viện Hóa Đạo, trong môn đồ… Chỉ một tiếng đồng hồ sau đó thì ai nấy vào vị trí nhiệm vụ.

Chúng tôi rất may mắn được Tăng chúng môn đồ trong tu viện yêu mến, được quý thầy trong Viện Hóa Đạo tin tưởng. Kể từ đó chúng tôi có trách nhiệm phục vụ khu vực Kim Quan của ngài và trực tiếp bảo vệ khu phương trượng nơi Hoà Thượng Viện trưởng Viện Hóa Đạo cùng Hội Đồng Lưỡng Viện làm việc và tịnh nghỉ. Số còn lại bảo vệ trật tự chung. Một nhiệm vụ quá nặng nề đòi hỏi phải tỉnh táo, đấu trí trước mọi tình huống có thể xảy ra.

Đám tang của ngài ở trong một tình huống vô cùng khó khăn nên chủ trương của Giáo hội là Vô tướng. Bề ngoài mà nói thì thấy môn đồ tu viện đứng lo nhưng bên trong thì tuyệt đối khâm tuân sự chỉ đạo sát sao và thận trọng của Giáo Hội. Do vậy không có bàn tay nào của Giáo hội Quốc Doanh thò vào để lo đám. Cũng chính vậy mà hình ảnh GHPGVNTN, đặc biệt hình ảnh của HT Quảng Độ – HT Thiện Hạnh đã xuất hiện đề huề, trang nghiêm thanh tịnh, tỏ kính hiếu nghĩa với cha ông trong các nghi lễ trọng đại thể hiện niềm tin cho quần chúng. Đánh tan thái độ khoác lác, cố tình xuyên tạc của thế lực vô minh. Chứng tỏ hùng hồn sự tồn tại của GHPGVNTN trên đất nước VN. Bài trừ sự đánh đổ của chính phủ VN cho rằng hiện nay trên đất Việt không có GHPGVNTN.

Tôi là người có mặt trong nhiệm vụ tại đó, xin nhắc lại lần nữa. Ngay sáng ngày đưa Giác Linh Ngài nhập tháp thì Thầy nào ? Giáo hội nào đi đầu dẫn đoàn Tăng Ni và quần chúng phật tử hơn 7000 người để tiễn đưa Ngài về nơi an nghỉ cuối cùng ? Chẳng lẽ HT Quảng Độ – HT Thiện Hạnh là người của Gíao hội Quốc Doanh chăng ? Chẳng lẽ đánh tráo lẫn lộn rồi cho đó là thầy Trí Quang – Tuệ Sỹ chăng ? Thưa quý Anh Chị, thực tế như vậy cũng đủ lắm rồi. Nhưng khổ nỗi, chúng ta là Phật tử nhưng cũng chỉ là con người, nên thường quan tâm đến chính mình mà khoác lác cho thoả mãn cái ta nên cố tình bóp méo sự thật, làm cho những người không đến Nguyên Thiều để chứng kiến hoài nghi rồi đồn đãi vô cớ.

Vui miệng tôi nói luôn. Quý anh chị biết như nói ở trên, chúng tôi Gia Đình Phật tử (GĐPT) gồm các đơn vị Thừa Thiên, Quảng Trị, Quảng Nam – Đà Nẵng, Đắc Lắc, Phú Yên, Lâm Đồng, Quảng Đức… tuy số lượng không đông, ngày cuối cùng có người phải bán một phi lúa, bán chiếc xe đạp để có tiền đi vào tiễn Ngài nhập tháp, cũng chỉ lên đến khoảng 200 Huynh trưởng. Số lượng này so với phía anh Châu huy động về biểu dương lực lượng thì tỉ lệ khoảng 40% thôi. Dù ít nhưng chúng tôi được Hội Đồng Lưỡng Viện và Môn Đồ Hiếu Quyến giao nhiệm vụ khu vực nội chính (tôi gọi) còn GĐPT Bình Định lo phục vụ khu vực vành đai như giữ xe, hướng dẫn lưu trú và hậu cần. Như vậy, lực lượng phía anh Châu đông đảo, cộng sự tăng viện của lão đại ca Bạch Hoa Mai từ nước ngoài nhưng chẳng được ai tin dù cố gắng dàn trận hết sức, hòng thực hiện mưu đồ đen tối của Ma vương. Song tất cả đã bị Hộ pháp dẹp tan (xem bài viết của Huynh trưởng Trần Đình Dũng – Phú Lộc – Huế đăng ngày 23-8-08 là rõ). Chúng tôi yêu cầu Anh Lê Công Cầu phải xuất hiện trong đoàn đám tang sau tăng ni để chứng minh hệ thống tổ chức, anh chỉ mỉm cười : “Mình đến đây để lo cho Ôn chứ đâu để trình diễn”. Chúng tôi nài ép, vì đây là cơ hội cho Huynh trưởng toàn quốc thấy rõ một Lê Công Cầu bị bôi nhọ, bị chửi bới, bị lăng nhục chỉ vì nghe lời cha mẹ. Mười phút trước khi di quan anh mới chấp nhận, khi đó thì anh em chúng tôi đã người nào việc nấy rồi nên chỉ có vài người thân cận theo anh, nhưng hình ảnh ấy thực sự trìu mến dễ thương, dù bị tấn công để giành vị trí, dù bị chửi thề độc địa nhưng anh đã hiên ngang lấy lại vị trí của mình. Nước mắt tôi thực sự rơi giúp cho các anh chị, vì chúng ta thực sự mong điều đó.

Các anh chị lưu ý. Tận nơi tiễn ngài vĩnh biệt cũng chỉ có hình ảnh Cầu và các Huynh trưởng tháp tùng. Con nôm dù đông như thế nhưng đều bị các em trật tự chận lại dưới bậc tam cấp. Thật sự chúng tôi (số ít) đâu thể chận nổi. Ôi, Ngài không muốn những đứa con bất hiếu làm ô uế chỗ ngài yên nghỉ hay Long thần Hộ pháp không muốn. Chúng ta đã sống được rồi đó anh chị em à.

Trật tự cầm tay nhau khóa chặt dòng người, từ trên cao nhìn xuông thấy đầy đủ đoàn người của anh Châu – Mai im lặng đứng nhìn và lẩm bẩm gì đó nghe không rõ, nhưng tất cả đã bị vô hiệu hoá. Nghĩ mà đáng thương, vì trên đây đều là sự thật.

Xa quê hương Bình Định trong lòng lâng lâng những sự kiện đáng ghi. Tất cả những gì nó tới nó sẽ tới, sự thật đâu dễ phôi pha. Tuy vậy nóng lòng từng chi tiết nhỏ đáng nhớ để rồi tôi cũng như quý anh chị tiếp tục suy gẫm cho mình hướng đi. Biết đâu nhiều cái nhỏ hợp thành sự kiện lớn thì sao. Thời gian phục vụ đám tang, chúng tôi với anh chị em Huynh trưởng Bình Định có dịp ngồi hàn thuyên tâm sự, câu chuyện qua lại khá vui vẻ xung quanh chủ đề GĐPT.

Trước hết tạm nói về Nguyễn Thắng Nhu thì quá rõ : Khoác áo tràng dự lễ tang ngài, lại là đại diện cho Phân ban [Nam Nữ Phật tử của Giáo hội Nhà nước] thì loại ngay. Trần Tư Tín thì đã từ chối Văn Phòng II Viện Hóa Đạo để thong dong ngoài vòng đạo lý cũng nên vất bỏ. Tiếp Nguyễn Châu – Bạch Hoa Mai thì sự thực đã chứng minh họ tiếm danh con đẻ (tức họ là con nôm) của GHPGVNTN. Hai người này đang hợp đồng tác chiến trên khu vực ngã ba đường, họ đang phòng thủ trong một lô cốt bằng xốp, ở đó họ đã gài sẵn hoả lực từ lỗ “CHÂU MAI ” chỉa ra, chắc chắn sớm muộn họ cũng xả vào anh em ta đó.

Huế, ngày 2- 8 – 08
Nguyên Hằng Nguyễn Đức Thủy
Ban viên Ban Hướng dẫn GĐPT Thừa Thiên
Bức thư
của Huynh trưởng Trần Đình Dũng

Kính gửi Anh Minh.

Thư viết cho anh từ mái nhà Lam quê hương của đất Thần Kinh thương nhớ. Trước thư thăm anh sức khỏe. Em là là một Phật Tử thì lúc nào cũng phải trong sạch từ thể chất đến tinh thần, từ lời nói đến viêc làm phải không anh ? Đó là chưa nói đến em mới vào chùa bước đầu tiên các anh đã dạy cho các em là phải học bài Tam Quy và Ngũ giới. Rứa mà răng các anh gọi là “TRUNG ƯƠNG Gia Đình Phật tử Việt Nam” mà nói láo, nói tục, nói thêm, hỗn xược chư Tăng, như anh Châu, Anh Mai, Anh Thăng, Anh Minh, Anh Khôi,v.v… Các anh này gần đất xa trời thì được quyền phá đạo hạnh chăng ?!

Em xin kể cho anh nghe câu chuyện đau buồn từ nơi đất mẹ nhân ngày đám Ôn Đệ Tứ Tăng Thống tại Tu viện Nguyên Thiều, Bình Định

Anh Minh thân mến.

Lúc đó vào khoảng 12giờ trưa, đoàn hành hương do anh Nguyễn Châu dẫn đầu vào viếng Kim Quan ngài Đệ Tứ, độ 50 anh chị em Áo Lam mang vòng (tạm gọi là vòng Hoa vì không có Hoa) in trên tấm biển tròn trên đề chữ BẾN KIM HÀ RỤNG CÁNH HOA ĐÀM. nằm trên nền tia sáng lá Cờ Phật giáo và một Hoa Sen chồng lên chính giữa. Phía dưới đề Danh hiệu từng Miền (như Miền Vạn hạnh, Miền Khuông Việt, v.v…) đủ 05 miền, 01 TRUNG ƯƠNG không một lời cầu nguyện, lời chúc viếng. Rứa thôi, xem ra giống như Huy Hiêụ trại. Cộng với 26 cái nữa nhỏ hơn, nền giống nhau, cùng đề chữ : TRĂNG MỜ ĐỈNH THỨU, dưới đề Ban Hướng dẫn các tỉnh (như Thừa Thiên, Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Ngãi, v.v…) khá rầm rộ có bề dày lịch sử, nhưng đau xót thay sự phô trương trở thành lố bịch, dối láo. Vì có đơn vị nào đâu ? Chỉ đánh trống ghi tên, nội tình của các Đơn vị mà các anh đưa ra chỉ là bằng chữ viết chứ trong thực tế còn lại bao lăm ? Có chăng chỉ còn lại các anh gọi là TRUNG ƯƠNG và một vài anh chị em các tỉnh lẻ qui tụ cho đủ số lượng người đại diện từng đơn vị để nói lên cho Hòa thượng Viện trưởng biết là Ngài chối từ tổ chức chúng tôi, nhưng Ngài hãy xem chúng tôi vẫn còn sống và sinh hoạt đầy đủ. Ôi một sự quằn quại đáng thương khi không chấp nhận hiện tại. Đây còn mang tội nói láo, phô trương, khoác lác, vì thực tế không có như vậy. Suốt mấy chục năm anh em sống bên nhau thì áo quần mền chiếu rách vá chỗ nào sao không biết được, mà nay đối với vị Lãnh tụ tinh thần, một người cha đã viên tịch mà không từ nan luận điệu xảo ngôn này. Thật là tội lỗi.

Chưa hết. Trong buổi lễ phúng điếu, Quí Thầy dạy là trong tinh thần VÔ TƯỚNG cho Đám tang, xin hãy yên lặng, dâng hương cầu nguyện, lắng lòng tỉnh thức. Thế mà các anh làm lễ ngoài tinh thần trên, như hô to khẩu hiệu, các miền, các tỉnh, hát bài ca Sen Trắng. Thôi thì quí thầy cũng cho qua, cái quan trọng là anh Sang xướng ngôn viên phát biểu giới thiệu anh Thăng đọc Điếu văn. TT Thích Chơn Tâm hai, ba lần nhắc nhở giữ yên lặng, liền lúc đó anh Minh đang quì bên cạnh đứng lên phản đối : Tay chỉ thẳng về phía quí Thầy, xỉ vả, to tiếng hỗn xược : « Thầy làm gì có quyền cấm, ngăn cản chúng tôi phúng điếu ? Xin lỗi dẹp thầy đi !… ». Thầy Chơn Tâm sững sờ thốt lên : Anh là Phật Tử mà có thái độ đối xử với quí thầy như vậy hả ?! Chúng em đang đứng cạnh đó phụ việc cho quí thầy tiếp lễ vật trang hoàng, treo trướng liễn cho quan khách theo phân công của tổ chức, rất xót xa cho một Đại huynh trưởng cấp Tấn của TRUNG ƯƠNG mà bất kính với Tăng, bất nghi với Lễ, bất tuân tổ chức thì thử hỏi có xứng đáng là phật tử không ? Đau lòng quá. Chúng em xuýt tý nữa là phạm thượng lớn, muốn nhảy xô vào hành động ! Anh Minh ơi, may mà lời dặn anh Cầu luôn văng vẳng « Ai làm gì mặc, để cho quí thầy xử lý, khi nào cũng phải báo tổ chức không được tuỳ tiện hành động », không thì đã rách việc. Vì lúc này không ít có vài chục Công an đang chuẩn bị nhảy vào « làm việc ». Và sau đó các anh TRUNG ƯƠNG tự can ngăn rút lui về trại, bỏ dở việc phúng điếu.

Một điều nói thêm ở đây nữa là theo sắp xếp của quí Thầy tổ chức chọn hai dãy nhà lớn sát nhau cho hai bên ở lại chung (bên Anh Châu và bên anh Cầu). Thật là Oán Tăng Hội Khổ.

Và 04 giờ chiều hôm đó xảy ra chuyện 04 anh Châu, Thăng, Minh, Khôi kéo nhau lên phòng Chỉ đạo hành lễ cạnh chỗ quàng Kim quan, quỳ xin sám hối sự việc hồi trưa. Thầy Thích Minh Tuấn hoan hỉ tiếp nhận bỏ qua.

Qua ngày mai lại anh Bạch Hoa Mai về với danh nghĩa Trưởng BHD Trung ương GĐPTVN Hải ngoại, cũng vào buổi trưa đi điếu thêm 06 cái vòng lớn như vậy cũng đề các Miền nhưng có thêm ba chữ TẠI HOA KỲ (do các anh TRUNG ƯƠNG thừa hành làm sẵn). Như có một mãnh lực của sự tài trợ lớn, lúc này một số anh lấn sân giành việc. Đại khái đi treo Trướng Liễn, nhưng không lâu dài, chỉ những lúc có anh Mai. Mai đi rồi thì TRUNG ƯƠNG cũng đi theo luôn.

Anh Mai tài trợ TRUNG ƯƠNG của anh Châu thừa hành làm thêm phù hiệu có hình ảnh của ÔN phân phát đeo vào, và còn phân phát cho Gia Đình Phật tử Bình Định phục vụ ở đó nữa. Nhưng xem ra sau đêm đốt đèn sám hối thất bại, thì sáng mai đều lột hết. Điều này có hai ý nghĩa : 01 là vị trí mình không còn tác dụng, 02 là không nên đeo vào sợ phát hiện vì mưu đồ cho chuyện sắp đến.

Tiếp theo câu chuyện cũng cần nói ra, là tối hôm cuối cùng để ngày mai tiễn biệt ÔN về cõi tịnh độ, cũng số lượng anh chị em TRUNG ƯƠNG vân tập trước Kim quan cách Bàn thờ 05mét là khoảng trống, để cho các anh thực hiện ý đồ làm một hoa sen bằng tole đường kính 04 mét để nằm dưới đất. Hoa sen bị chia ra làm hai đặt đèn sắp đều theo từng cánh. Có hai thầy Thích Đức Chơn và Hải Tạng làm chứng minh sự khai đăng sám hối. Ý đồ là làm một đêm không ngủ ở bên cạnh Kim quan, nói là danh từ sám hối nhưng thực ra là phản đối đòi hỏi yêu sách « Sao thầy chia chúng con ra, xin hãy nối hai mảnh hoa Sen lại ». Sau khi đốt đèn xong là hai bên mảnh hoa Sen từ từ khép lại. Thật là sự hoang đường buộc tội người mất mà dám cho là sám hối. Em cứ tưởng tượng ra vụ đốt đèn ở Tòa ĐẠI SỨ HÀ NỘI năm nào ?!?

Cùng lúc đó để đập tan âm mưu trên, Hòa thượng Như Đạt thiết lễ Niệm Phật Cầu siêu trước Kim Quan, rồi theo sau Hòa thượng, các Thầy cùng Phật tử đều vào hàng ngũ trước Kim Quan tụng niệm Nam Mô A Di Đà Phật. Làm cho phía ngoài các anh chị em Trung ương cũng phải niệm theo Nam Mô A Di Đà Phật. Phật tử ngồi phía trong vừa niệm Nam Mô A Di Đà Phật, vừa khóa chặt lối vào Kim quan, để mặc cho các anh chị em Trung ương [của Nguyễn Châu] bên ngoài sân muốn làm gì thì làm. Hai luồng âm thanh Niệm Phật Nam Mô A Di Đà vang trời. Khoảng 01 giờ sau các anh chị em Trung ương đành hồi hướng, để đèn tại chỗ rồi rút lui ngậm ngùi. Phía quí Thầy và Gia Đình Phật tử Thừa Thiên (anh Nguyễn Tất Trực) luân phiên thay đổi không để ngừng một khoảng trống niệm Phật A DI ĐÀ cho đến sáng.

Anh Minh thân ái,

Sự việc tiếp theo đây em trình bày mới là nội dung chính em muốn gởi anh.

Buổi sáng ngày đưa Kim Quan nhập Tháp theo phân công của quí thầy. Từ vị trí Tháp, vòng đai bảo vệ do Gia Đình Phật tử dưới sự hướng dẫn của anh Lê Công Cầu. Dọc hai bên từ nhà Lễ đến Tháp, các đơn vị Gia Đình Phật tử toàn quốc [thuộc Viện Hóa Đạo] cầm hương đứng hai bên chào đón cầu nguyện đoạn đường tiếp rước dài khoảng 1000m mà số người tham dự lên đến 6, 7000 đông vô số kể. Cái nắng buổi sáng dịu dàng và không khí trang nghiêm hoành tráng, đoàn người nhịp bước theo tiêng tù và, nhạc ốc, kèn trống hòa nhịp lời kinh Tiếp dẫn.

Sự việc hầu như tốt đẹp, Đoàn vừa đi ra Cổng để tiến đến Tháp. Đi đầu là Bánh xe Pháp luân đường kính khoản 03 met 04, Gia Đình Phật tử gánh, tiếp theo là Nhạc Lễ, Bàn linh (Long vị) do 04 Tăng sinh gánh, tiếp là Bàn Di Ảnh. Sau Di ảnh là Lưỡng Viện chư Tôn đức GHPGVNTN, mà dẫn đầu là Hòa thượng Viện Trưởng Viện Hóa đạo, Thích Quảng Độ, Hòa thượng Thiện Hạnh, cùng hơn 1000 chư Tăng tiếp dẫn. Tiếp đến là KIM QUAN được để trên giàn nổi 40 đoàn sinh Gia Đình Phật tử Bình Định gánh đưa nhẹ nhàng. Sau là rừng Ni chúng. Sau rừng Ni chúng, mới đến Đoàn Gia Đình Phật tử Nguyễn Châu – Bạch Hoa Mai. Cuối cùng là các Đạo hữu Cư sĩ xa gần.

Câu chuyện giả tâm và âm mưu quyền thế, danh vị xảy ra trong sự việc này.

Đoàn Gia Đình Phật tử [thuộc Viện Hóa Đạo] vừa ra cổng, cho đến hết đoàn Ni chúng, thì một lực lượng do các anh TRUNG ƯƠNG sắp xếp ào ra để đè bẹp anh Lê Công Cầu đang đi trong đoàn, và đưa đoàn anh Bạch Hoa Mai, anh Nguyễn Châu đi lên chiếm vị trí. Liền lúc đó, không hiểu có Thiên long Hộ pháp nào che chở, mà một Phật tử trong Ban Trật tự to con, mạnh mẽ bảo vệ anh Cầu vạch rừng người dạt ra đưa anh Lê Công Cầu vào vị trí cũ, tức là đi trước đoàn Gia Đình Phật tử của anh Nguyễn Châu. Ngay lúc đó, nhìn lên phía trước thấy anh Cầu dẫn đầu, anh Bạch Hoa Mai thay cho lời Niệm Phật thì anh Mai tức tối buộc miệng nói thật to mà ai trong vùng đó đều nghe rõ : “Đ. Mạ Cái Thằng…” Mọi người đều ngạc nhiên, chăm chú hướng về Bạch Hoa Mai, chủ nhân câu la trời phẫn uất kia.

Anh Minh cứ tưởng tượng là chung quanh lúc đó đều niệm Phật tiếp dẫn, mà bỗng có tiếng chưởi thề khó nghe vang lên thì sao ? Mà lời đó lại chính từ miệng một anh tự hào « đức cao trọng vọng » trong lớp Huynh trưởng « đàn anh ». Một cửa miệng đầy « kinh luân pháp tự », hay « Sân quá hoá si » ?

Ôi bản chất của anh Bạch Hoa Mai từ trước đến nay không thay đổi ! Phải chăng Giang san dễ đổi bản tính khó dời ? Kể từ thời gian xa quê, những tưởng kể từ ngày bị tha hoá, biến chất, bị Giáo Hội thu hồi Cấp Tấn, anh đã ăn năn sám hối. Nhưng chứng nào tật đó thật đáng buồn. Em ở gần anh Mai nên không thể không biết anh ta là người thế nào. Lăng Cô (Làng Cò) ai mà không biết ? Năm ngoái anh Mai về tổ chức ngày mừng thọ cho Cha mình rất long trọng, mời Huynh trưởng Gia Đình Phật tử các cấp tỉnh, huyện ở Đà Nẵng, Thừa Thiên Huế. Ngày đó còn có 01 anh Huynh trưởng Hải ngoại không nhớ tên về tham dự và nói chuyện. Trước bàn lễ là cha anh Mai ngồi trên ghế bành, sau lưng là phông màn lớn Lá Cờ Đỏ, ngôi Sao vàng rất bệ vệ. Trong buổi lễ người anh của anh Mai lên phát biểu ý kiến : “Thưa Cha, tui có phải là con của cha không ? Hai anh em lúc đó cãi vã nhau trước mọi người. Phải chăng nội gia chưa chuẩn thì làm sao lo chuyện ngoài ? Làm sao xứng với chức cao trọng vọng của tổ chức Gia Đình Phật tử ? Hơn nữa, bản chất thô tục, ăn nói chợ trời, mà khoát Áo lam làm huynh trưởng thì lại đáng ghê tởm.

Kinh thăm Anh Minh của ngày tháng xa quê,

Đúng ra đã gởi thư này cho anh từ lâu, nhưng không biết địa chỉ của anh. Hôm nay tình cờ đi Trai Hạnh về, biết được địa chỉ của anh. Hơn nữa thời gian qua anh rất quan tâm đến Gia Đình Phật tử quê nhà, nên mạo muội thư thăm anh và kể lại nội tình mà em phải nặng lòng trắc ẩn bấy lâu. Vài lời thô thiển mong anh hoan hỉ, lắng lòng chịu khó để đọc có gì đó chưa hiểu anh cứ hỏi, em sẵn sàng phúc đáp cho anh. Chúc anh sức khoẻ. Hẹn ngày gặp anh.

Chào Thân Ái.

Phú lộc, ngày 23 tháng 7 năm 2008
Kính thư,
TRẦN ĐÌNH DŨNG,
P.D Nguyên Đại
Thư Ký Ban đại Diện
Gia Đình Phật tử Phú lộc, Thừa Thiên Huế

Check Also

Bài 1: Cơ sở Quê Mẹ và Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế trả lời chung về âm mưu phá hoại cuộc đấu tranh cho Nhân quyền và Tự do Tôn giáo của hai Dư Luận viên Thục Vũ — Ý Dân

  PARIS, ngày 9 tháng Giêng năm 2019 (PTTPGQT & VCHR) — Thời gian qua, …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *